Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 1: Trường mới




Hôm nay là ngày đầu tiên Nguyên Ngải đến trường mới.

"Không phải ngôi trường kia nằm ở cuối đường này à? Sao chẳng thấy đâu hết?" Bạn thân gọi Nguyên Ngải ngồi ở ghế sau dậy.

Nguyên Ngải đã dọn tới tiểu khu cách trường học không xa, nhưng hôm trước bạn thân cô bị cảm, cô qua chăm sóc cô ấy, kết quả đối phương khỏe lại thì tới lượt cô cảm.

Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đến trường mới, xin nghỉ thì không hay lắm.

Bạn thân Nguyên Ngải dậy từ sớm, chuẩn bị xe chở cô đến cổng trường.

Nhưng rẽ trái rẽ phải một hồi, dừng lại dò tìm, loay hoay nửa tiếng vẫn chưa kiếm được ngôi trường kia ở đâu, lúc này bạn thân mới đánh thức người ngồi ghế sau.

Khuôn mặt Nguyên Ngải đỏ bừng, cô nâng mắt liền thấy trường học ẩn sau hàng cây du cách đó không xa.

"Ở ngay sau hàng cây du kia, mình xuống xe ở đây, cậu mau về đi làm đi." Nguyên Ngải cầm túi bước xuống.

Bạn thân nhìn theo hướng cô nói, chỉ thấy hàng cây ngay ngắn, thầm nghĩ trường học nằm đằng sau đó.

Nguyên Ngải đi xuyên qua hàng cây du trên con đường sạch sẽ, đi tới cổng trường, chẳng thấy ai, chỉ dựng một tấm bảng ghi không được vào.

Kiến trúc trường được xây kín.

Trên cổng sắt đề "Trường cấp III Thành Nam".

Bên cạnh là phòng bảo vệ, có một bóng đen ngồi trong đó.

"Xin chào, tôi là giáo viên mới tới, Nguyên Ngải."

Người bên trong không mở cửa sổ ra xem, cũng không nói gì, nhưng cánh cổng sắt dần mở ra, dáng vẻ của trường học mới hiện lên trước mắt Nguyên Ngải.

Trường cũng không lớn, liếc mắt một cái đã có thể xem hết, ba khu dạy học cách cổng chừng 500 mét, khoảng trống giữa cổng và khu dạy học cũng được tận dụng tối đa thành sân bóng, giữa sân dựng ngang một lối đi bộ.

Kỳ lạ là khắp cả trường không có một bóng cây nào, nhìn thoáng qua chẳng khác gì cô tới sa mạc dạy học.

Nguyên Ngải chớp mắt, không có cây xanh, không có hoa cỏ, trường học được tạo dựng từ mấy tòa nhà cùng sân thể dục. Hoang sơ như thời đại đất đá trong tiểu thuyết.

Gió thổi qua, bụi đóng trên sân thể dục cuồn cuộn bay nhảy.

Một thoáng chớp mắt cũng đủ để nhìn rõ sự nghèo túng, chật chội của ngôi trường.

Tháng 10 thành phố Phù Dung, mây đen bao trùm trên bầu trời càng lúc càng hạ thấp khiến ngôi trường càng thêm u ám, bần cùng.

Nguyên Ngải xách túi đi vào bên trong trường, tiếng chuông báo hết tiết vang lên, tốp ba tốp năm học sinh ùa ra khỏi lớp.

Có mấy nam sinh đứng trên hành lang tầng 2, bọn họ đã chú ý từ lúc Nguyên Ngải mới tiến vào, dù gì trường học đã rất lâu không có học sinh mới.

"Ê! Mới tới hả?" Nam sinh đi đầu huýt sáo về huớng Nguyên Ngải, giọng điệu đầy ý khiêu khích.

Nguyên Ngải đứng bên bồn hoa trống trơn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy mấy cậu thiếu niên choai choai.

Vẻ mặt bọn họ chính là kiểu không biết trời cao đất dày, giống như toàn thế giới nợ mấy cậu nhóc này một trận đánh đấm.

Nguyên Ngải nói: "Ừ. Mới tới."

Thiếu niên vốn cho rằng người mới nhất định nhút nhát sợ sệt, nào ngờ đối phương còn dám trả lời, đã vậy còn không dùng kính ngữ.

"Người mới, lá gan không nhỏ nhỉ, thú vị đó. Lên đây, chúng ta cùng tâm sự."

Nguyên Ngải đáp: "Nếu chúng ta cùng lớp, tôi sẽ tâm sự với cậu." Dù sao thì quản lý học sinh của lớp khác cũng không lịch sự lắm.

"Hả--" Thiếu niên nhíu mày: "Kêu lên thì cứ lên đ--"

Nguyên Ngải thấy cậu nhóc kia muốn nói gì đó đột nhiên lại dừng, sắc mặt thay đổi, ánh mắt cậu nhìn ra đằng sau cô, ngay lập tức, mấy cậu thiếu niên chạy nhanh như chớp.

Phía sau cô?

Nguyên Ngải quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông cách đó không xa. Một người đàn ông trẻ tuổi cao khoảng 1 mét 8, mặc áo khoác xám kiểu đơn giản, mái tóc đen cắt ngắn, ngũ quan như được khắc họa bởi nhà điêu khắc tài ba nhất, cặp mắt lãnh đạm, lúc nhìn người khác toát đầy vẻ thánh thần, vượt khỏi trần tục.

Người nọ đang nhìn cô, Nguyên Ngải tựa như khiếp sợ trước vẻ đẹp siêu việt này, cô đứng yên tại chỗ, thậm chí quên cả chào hỏi.

Ánh mắt anh chỉ dừng trên người cô một lát, sau đó anh đi tới hướng văn phòng ở tầng 1.

Khi anh đi ngang qua cô, chẳng khác gì ngang qua một thân cây.

Ở cự ly gần, Nguyên Ngải càng chú ý tới vẻ ngoài như người mẫu của anh.

Cô rủ mắt, che đi biểu cảm kinh ngạc rồi xoay người lên lầu.

Đầu cầu thang có dán bản đồ của tòa nhà, Nguyên Ngải nhanh chóng tìm được văn phòng chủ nhiệm giáo dục(*).

Chức vụ này đảm nhiệm các công việc như sắp xếp thời khóa biểu, chương trình giảng dạy, tổ chức hoạt động ngoại khóa, quản lý giáo viên, tài liệu giảng dạy, phân tích, giám sát chất lượng hoạt động dạy học trong trường, hỗ trợ hiệu trưởng...

Văn phòng chủ nhiệm giáo dục nằm ở dãy bên trái tầng 3, bên ngoài có hai chậu cây phát tài, cành lá sum suê, đây là cây xanh duy nhất trong trường.

Nguyên Ngải gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói trẻ trung vui vẻ--

"Vào đi."

Nguyên Ngải đẩy cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là bàn làm việc bằng gỗ gụ, rồi cô nhìn thấy tượng mèo chiêu tài lấp lánh vẫy gọi.

Sau đó cô mới nhìn đến chủ nhiệm giáo dục ngồi sau bàn làm việc, người này nhìn qua chỉ mới 30 tuổi, nụ cười hòa ái dễ gần: "Hoan nghênh! Mời cô Nguyên ngồi!"

Nguyên Ngải ngồi xuống, ánh mắt lướt qua bảng tên trên bàn: "Xin chào, chủ nhiệm Khổng."

"Cô Nguyên mau ngồi đi, ngày đầu tiên tới trường học, cô cảm thấy thế nào?"

"Trường học khá tốt."

"Vậy thì tốt rồi. Cô Nguyên yên tâm, tuy trường chúng ta chẳng so được với mấy trường số 1 số 2 kia, nhưng học sinh ở đây đều rất kính trọng giáo viên."

Nghĩ tới mấy cậu nhóc mới gặp, Nguyên Ngải chỉ mỉm cười.

Chủ nhiệm Khổng vui vẻ nói tiếp: "Như đã nói qua với cô, giáo viên ngữ văn lớp a2, a3 từ chức, mà cô ấy còn là chủ nhiệm lớp a2. Cho nên cô Nguyên ngay sau khi đến sẽ phải nhận dạy cả hai lớp và làm chủ nhiệm nữa."

"Không thành vấn đề, trước kia tôi vừa dạy ba lớp, vừa làm chủ nhiệm cùng một lúc."

"Bởi vì biết cô giáo Nguyên ưu tú, chúng tôi mới tìm tới cô đó." Chủ nhiệm giáo dục tiếp lời: "Chủ nhiệm lớp a2 đang tạm thời là thầy Phó dạy thể dục, bây giờ thầy ấy đang ở văn phòng, cô cứ xuống xem ai đẹp trai nhất trong đó thì chính là thầy Phó."

Đẹp trai nhất sao? Trong đầu Nguyên Ngải vô thức hiện lên hình bóng người đàn ông gặp qua ở dưới lầu.

Văn phòng của giáo viên dạy lớp 12 ở tầng 1, bên trong rất yên tĩnh, Nguyên Ngải đẩy cửa ra.

Văn phòng không lớn cũng không nhỏ, bên trong có ít nhất 12 bàn làm việc, giờ phút này trống rỗng, không có ai...

Cũng không hẳn.

Nguyên Ngải quay đầu lại liền thấy người đàn ông mặc áo khoác màu xám cô từng gặp.

Anh cầm một ly cà phê còn đang bốc hơi nghi ngút trên tay.

Ánh mắt Nguyên Ngải dừng trên khuôn mặt anh: "Xin chào, tôi là cô giáo ngữ văn mới tới, Nguyên Ngải." Người đẹp trai nhất trong lời chủ nhiệm giáo dục chắc hẳn là người này.

"Phó Trăn."

Giọng nói anh lạnh lùng nhưng trong trẻo, rất hợp với khí chất của anh.

"Là thầy Phó chủ nhiệm lớp a2 sao?"

"Phải."

"Chủ nhiệm giáo dục bảo tôi tới tìm thầy lấy danh sách học sinh và các giấy tờ liên quan."

Phó Trăn bước tới, đặt ly cà phê xuống bàn làm việc gần cửa sổ, anh kéo ngăn tủ lấy một xấp tài liệu đặt lên bàn.

Nguyên Ngải nhanh chóng đi qua, nhìn thấy bảng tên trên bàn anh-- "Phó Trăn".

Ra là chữ Trăn này.

Cô quét mắt nhìn xung quanh, thấy được tên mình trên bàn làm việc cách đó không xa, cô cầm xấp tài liệu bước qua.

Thời điểm Nguyên Ngải ngồi xuống, Phó Trăn bên kia hình như đang viết gì đó, trên bàn anh không có bài tập về nhà hay bài kiểm tra, chỉ có mấy tập hồ sơ ngay ngắn chỉnh tề.

Không phải anh là thầy thể dục sao?

Sau khi tiết học đầu kết thúc, các thầy cô lục tục trở về văn phòng, Nguyên Ngải nhẩm đếm, có 12 bàn cho 12 giáo viên, có lẽ do một số thầy cô không có tiết đầu nên còn chưa đến trường.

"Cô là cô giáo Nguyên mới tới đúng không, tôi là cô Kỷ dạy văn lớp a5." Một người phụ nữ trẻ tuổi tóc vàng bước tới bàn Nguyên Ngải.

"Chào cô." Nguyên Ngải cười chào hỏi.

Lúc này, các thầy cô khác cũng vây tới, như sao vây quanh trăng, Nguyên Ngải là trung tâm.

Chỉ có người ngồi gần cửa sổ là không có động tĩnh gì, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn sang bên này một cái, chỉ lo lật xem hồ sơ trong tay.

"Về sau cô Nguyên là giáo viên dạy văn lớp a2 a3, tôi dạy toán cả hai lớp này, có chuyện gì liên quan tới học sinh cô có thể hỏi tôi."

"Mặt cô Nguyên sao lại đỏ thế này, có phải bị cảm không?"

"Cảm cũng không phải chuyện nhỏ, cô đã uống thuốc chưa?"

Mọi người ríu rít ồn ào.

Đây là chuyện Nguyên Ngải không ngờ được. Cô vốn cho rằng người mới tới sẽ có chút khoảng cách, giống như lúc nãy với thầy Phó, việc công xử theo phép công.

Phó Trăn vẫn yên vị ở chỗ gần cửa sổ, không gia nhập cùng mọi người. Một mình anh đọc sách, tựa như ngăn cách với thế giới xung quanh, nhưng lại chẳng có cảm giác cô độc, mà vốn dĩ anh nên như vậy.

Nguyên Ngải cảm thấy hơi xa lạ với sự nhiệt tình của mọi người, nhưng cô cũng đáp lại.

"Hơi cảm một chút, buổi sáng tôi uống thuốc rồi, bây giờ đã khá hơn nhiều."

"Cô Nguyên ăn cái này đi, tốt cho người cảm cúm." Một vị đồng nghiệp đưa cho cô túi que cay.

Nguyên Ngải nhận lấy rồi hắt xì một cái, cô cầm giấy lau mũi, ngại ngùng nói: "Cảm ơn cô."

Các đồng nghiệp khác bất chợt sửng sốt trong một khắc, rồi hai mắt bọn họ sáng lên, như thể mong cô lại hắt xì thêm mấy cái.

Cuối cùng, Nguyên Ngải nhìn mớ đồ ăn vặt trên bàn cô, nào là thịt khô, que cay, bánh quy, kẹo...

Cô... cảm thấy rất kỳ quái.

Cảnh tượng này giống như lúc cô học đại học, trong sân có một chú mèo lông dài dạn người, vì thế cả đám nữ sinh cứ tan học sẽ không nhịn được mà tới vuốt mèo, mua cho mèo súp thưởng...

Nguyên Ngải lắc đầu, xua tan ý tưởng lạ lùng trong đầu đi. Đồng nghiệp mới chỉ là hơi nhiệt tình một chút mà thôi.