Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 73: Linh hồn run rẩy




"Không sao đâu, không sao đâu, em dị ứng suốt mà, huống hồ có thuốc đây rồi, anh cứ ra đây đi." Nguyên Ngải hít một hơi sâu, ngửi được hương vị cũ kỹ của một căn phòng đã lâu không có người thuê.

Mà hương quế hoa ngọt ngào trong phòng cô lại chẳng hề ngửi thấy.

Thật thần kỳ.

Nguyên Ngải đứng giữa phòng, bên cạnh chuẩn bị sẵn ống tiêm chứa thuốc dị ứng. Cô không mặc đồ bảo hộ, là một người dị ứng lâu năm, cô đã sẵn sàng đối phó mọi tình huống có thể phát sinh.

Lão hổ to lớn bước ra, nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Sau khi nghe Nguyên Ngải đưa ra yêu cầu đó, anh đã thẳng thắn trước giờ mình chưa từng làm vậy, không chắc chắn có được hay không.

Anh không nỡ để cô mạo hiểm.

Nhưng rõ ràng, Nguyên Ngải là kiểu người phải dứt điểm bệnh dị ứng chỉ để sờ lông hổ cho bằng được, chút nguy hiểm này thì có là gì.

Tuy rằng vẫn chưa thể giải quyết những vấn đề thân mật hơn, nhưng có thể tiến từng bước một, cũng đâu thể cứ mặc đồ phòng hộ ở với nhau cho tới khi tìm ra yêu quái hệ thực vật được?

Nguyên Ngải duỗi tay chạm vào tai hổ, không hề cảm thấy chút khó chịu nào.

Quá thần kỳ.

Nguyên Ngải choàng tay qua cổ anh, vùi đầu vào lớp lông mềm mại, nhưng vẫn không ngửi thấy chút mùi hương nào thuộc về loài hổ: "Gần thế này mà vẫn không dị ứng!"

Thấy cô vui vẻ, Phó Trăn dù không quen lắm cũng cứ để cho cô ôm.

Nguyên Ngải biết động vật họ mèo thật ra thích chủ động hơn bị động, cô chỉ ôm một lát rồi buông lỏng tay, vuốt ve đầu anh: "Sau này anh có muốn biến thành nguyên hình thì cứ biến, đừng lo cho em."

Lúc cô nói chuyện, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Nguyên Ngải đành phải buông đầu hổ, nhoài người lấy điện thoại để ở đằng sau sofa.

Là cô Ngũ gọi tới.

"Cô Nguyên, tòa án động vật phúc đáp rồi, nói là đã nhận được đơn của chúng ta, sẽ tiến hành giải quyết kịp thời."

Hồi chiều Nguyên Ngải để bọn học sinh trong lớp làm đơn, yêu cầu tòa án động vật giải quyết chuyện sở giáo dục vi phạm luật bảo hộ yêu quái vị thành niên.

Sở giáo dục chưa từng dẫn học sinh tham gia bảo tàng lịch sử, giúp bọn trẻ hiểu thêm về lịch sử yêu quái, thiết lập thế giới quan đúng đắn cho các yêu quái.

Phía tòa án làm việc nhanh thật, chiều mới nộp đơn, tối đã phản hồi.

Điều đó chứng tỏ bọn họ cũng rất quan tâm vấn đề này, phỏng chừng sẽ thông báo đến sở giáo dục.

Từ trước đến nay mấy chuyện thế này đều là dân không báo, quan không xét. Còn đã báo thì ít nhiều cũng sẽ tác động được gì đó.

Nguyên Ngải ngồi trên sofa lười, nghe cô Ngũ kể chuyện tòa án động vật gọi điện tới, thi thoảng cô đáp lại một hai tiếng.

Thầy Phó bên cạnh đến bàn cào mài móng một chút, rồi lại quay trở lại.

Chú hổ lớn về lại chỗ Nguyên Ngải, đi quanh cô một vòng, nhưng cô vẫn đang nói chuyện điện thoại, không để ý tới mình.

Rõ ràng là cô một hai đòi xem nguyên hình, nhất định phải sờ vào, kết quả, anh biến thành nguyên hình, cô lại bận rộn tán chuyện phiếm với người khác?

Đôi mắt chàng hổ biến thành màu vàng giận dỗi, anh đã biến thành nguyên hình mà cô còn tám chuyện với người khác vui vẻ đến vậy.

Nguyên Ngải có thể thoáng nhìn thấy đối phương đang ở một góc nhìn mình, rõ ràng quan tâm muốn chết, bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Mỗi lần cô chủ động chạm vào anh, ôm lấy anh, cả người anh sẽ cứng đờ. Nhưng khi cô không để ý anh, anh sẽ không vui.

Nguyên Ngải làm như không nhận ra tâm tình của người kia, cô tiếp tục nói chuyện với cô Ngũ: "Đến lúc đó chúng ta sẽ xin sở giáo dục, để mỗi giáo viên chủ nhiệm dẫn lớp của mình đi tham quan bảo tàng lịch sử yêu quái."

"Thật sự có thể sao?" Thanh âm vui sướng của cô Ngũ vang qua loa.

"Ừ có lẽ sẽ không quá khó đâu." Chỉ cần nghe giọng nói, cô đã có thể tượng tượng được bộ dạng vui đến quơ tay múa chân của cô Ngũ.

Nghĩ tới hình ảnh kia, Nguyên Ngải bật cười, cô Ngũ đáng yêu quá, chắc có lẽ do chưa bao giờ trải đời, niềm vui của cô ấy lúc nào cũng ngây ngô như một đứa trẻ, chỉ một việc bé xíu xiu cũng khiến cô Ngũ thỏa mãn.

Giây tiếp theo, đầu hổ lông xù mềm mại nhào vào lòng Nguyên Ngải, cô ngã nhoài ra ghế sofa. Anh dụi vào hõm vai Nguyên Ngải, rõ ràng là cử chỉ thân mật, lại có chút cảm giác thô bạo, giống như hận không thể cắn cô một cái.

Lão hổ to lớn thật sự muốn cắn cô một cái, nhưng rồi lại không nỡ.

Rõ ràng là cô muốn xem nguyên hình, thế mà lại ngó lơ anh đi nói chuyện với người khác, còn cười tươi như vậy.

Nguyên Ngải bật cười, nói với cô Ngũ bên kia điện thoại: "Mai tôi gọi lại cho cô nhé, tôi đang bận chút việc."

Phó Trăn đè lên người Nguyên Ngải, thấy được ý cười trong mắt cô, tựa như mọi chuyện đều nằm trong dự tính, không gì có thể khiến cô lúng túng.

Cô vẫn luôn như vậy.

Nguyên Ngải cúi đầu nhìn vào đôi mắt vàng kim, cô ít khi liên tưởng chú hổ to lớn này là Phó Trăn, nhưng vẫn cảm nhận được sự cảm giác an toàn khác thường từ mãnh thú hoang dã.

"Sao lại giận?" Nguyên Ngải biết rõ còn cố hỏi.

"Không giận." Đầu hổ gục tựa lên cổ nhân loại, cảm nhận sinh mệnh chảy dưới làn da.

Giây tiếp theo, có bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, từ tai cho đến trán.

Nguyên Ngải còn nhớ lần trước gãi dưới cằm làm người nào đó thoải mái gầm gừ, dẫn tới lần gặp mặt đầu tiên kết thúc chóng vánh.

Lúc này đây, trong đầu cô có sẵn kế hoạch, không thể trực tiếp sờ cằm, phải sờ từ trên đầu, trên tai đã...

Nào ngờ, cô vẫn nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra từ trong cổ họng.

Thoải mái như thể linh hồn cũng đang rung dộng.

Lần này cô chỉ vuốt ve trên đầu một chút thôi mà.

Lão hổ to xác lập tức phản ứng lại, toàn bộ thân thể cứng đờ, sau đó liền biến trở lại hình người, nhưng đôi mắt vẫn rực màu vàng.

Nguyên Ngải sững sờ một lát, rồi bỗng chốc bị cắn gáy.

Xúc cảm tê dại.

Giọng nói rầu rĩ của anh truyền đến--

"Không được cười."

Anh không thích biến về nguyên hình chính vì sợ người nào đó sẽ xem anh như một con mèo lớn.

Nguyên Ngải ngẩng đầu, nhìn thấy quai hàm lạnh lùng của anh, lộ rõ vẻ cao ngạo, khinh thường thế giới.

Trái tim Nguyên Ngải thình thịch, cô mê mẩn khí chất thế này, tựa như lúc mới gặp nhau.

Quả nhiên, người ta sẽ bị người trái dấu mình thu hút.

Cô cầm lòng không đậu mà hôn lên cằm anh, như hôn lên người mà mình vừa gặp đã yêu.

Người nọ tựa hồ sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại, hung hăng áp nhân loại to gan xuống sofa mềm mại.

Ánh mắt Phó Trăn dừng trên môi cô, anh biết chính mình giờ phút này đang ở trạng thái nửa thức tỉnh, cuối cùng cái hôn khẽ rơi xuống cổ.

Nguyên Ngải chỉ thấy nụ hôn của đối phương như có ma lực, khiến bên trong cô có gì đó mãnh liệt run rẩy, có gì đó thuộc về bản năng loài người bắt đầu thức tỉnh, nảy nở và vươn mầm.

Nguyên Ngải chỉ thấy có hơi nóng giăng khắp tâm trí, xuyên qua làn hơi nóng hầm hập, cô thấy được đôi mắt của Phó Trăn, ánh hoàng kim rạng rỡ giờ đây cũng lay động, tựa sóng nước cuồn cuộn sau khi sông băng tan rã, không thể ngăn cản.

Trong chớp mắt, linh hồn cô như được người tình âu yếm bờ môi, xúc cảm rung động trào dâng.

Người nằm dưới cuối cùng cũng phát ra thanh âm thoải mái, giống như tiếng thầy Phó gầm gừ, đó là âm thanh phát ra từ sự run rẩy không thể kiềm chế của linh hồn.

Thoáng chốc, trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi cũng chẳng bằng ái nhân trong lòng.

Cuối cùng, Nguyên Ngải nằm đó, ngơ ngác nhìn trần nhà, có chút ngại ngùng, bàn tay che mắt, nói nhỏ--

"Cảm giác đón mùa xuân của anh là như thế này ư?"

"Bây giờ anh đang có cảm giác xuân đến, còn em... có lẽ là cảm giác đón xuân như cô Hồ kia."

Nguyên Ngải quay đầu, có chút không thể tin được.

"Em... giúp anh nhé?"

"Sẽ dị ứng."

"Cách quần áo hẳn là không sao đâu..." Giọng cô Nguyên ngày càng nhỏ.

Hai mảnh ghép chưa từng có kinh nghiệm ái ân, lúc này đây chỉ có thể dựa vào những mơn trớn cháy bỏng thuộc riêng về những người có tình.

Thầy Phó đã sớm quên mất một chuyện.

Có một số việc, chỉ diễn ra vào mùa xuân.

Mà bây giờ vẫn đang là mùa đông.

Gió xuân ngập tràn khắp căn phòng.

"Cô Nguyên, cô có gì lạ lắm nhá." Thứ hai đến trường, cô Ngũ cảm nhận được có gì đó không đúng đầu tiên.

Mặt Nguyên Ngải đỏ lên, vội vàng nói: "Có gì đâu!"

Cô Ngũ cũng không nói lên được nguyên do, chỉ cảm thấy cô Nguyễn dường như ngày càng đẹp thêm.

Thời điểm thầy Hùng chạy tới, câu đầu tiên hỏi là: "Cô Nguyên, cô mới mua thêm một chiếc xe máy điện à?"

Nguyên Ngải: "... Không có."

"Vậy sao tôi cứ cảm thấy hôm nay cô vui bất thường, vui kiểu như mua được chiếc xe máy điện mới ấy." Thầy Hùng nói.

"Lần mà hai người nói cô Nguyên vui vì mua được xe máy điện, rõ ràng là khi đó cô Nguyên yêu đương!" Lúc tiến vào văn phòng, thầy Nhiếp vừa khéo nghe được cuộc hội thoại của bọn họ, không đành lòng nhìn hai kẻ mờ mịt nên phải lên tiếng.

Tim Nguyên Ngải thình thịch nhảy lên.

Cỗ Ngũ thầy Hùng bỗng chốc giác ngộ, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này!

Nguyên Ngải có hơi đau đầu, thầm nghĩ thầy Phó chạy bộ mau lên rồi còn về văn phòng, có anh ở đây, ba vị này sẽ tự biết chừng mực.

Kết quả, cô nghe thấy cô Ngũ thầy Hùng đồng thanh nói: "Cô Nguyên, cô lại mới có thêm một người bạn trai sao?"

Nguyên Ngải: "..."

Vì sao cô lại cho rằng một sinh vật tâm trí đơn thuần, uống sữa qua ngày, lại còn là gấu trúc cưng của cha có thể nghĩ đến chuyện kia?

Ngược lại, thầy Nhiếp nói: "Chắc chắn cô Nguyên không có thêm bạn trai." Thầy Phó là hổ, hổ cũng là động vật họ mèo, mà động vật họ mèo có tính chiếm hữu rất cao, kiểu như "tôi có thể không thích cô nhưng cô đừng hòng hú hí với con mèo nào khác".

Thầy Nhiếp thề son thề sắt: "Cô Nguyên vui vẻ như thế chắn hẳn vì trường Thành Bắc sắp lại đây, tới khi đó bọn họ sẽ tặng quà cho chúng ta."

Nguyên Ngải vốn dĩ chưa biết chuyện này, giờ mới nghe đến.

"Đúng vậy, là vì trường bọn họ tặng quà cho trường mình." Nguyên Ngải còn nhớ hôm qua thầy Phó nói trường học phía Bắc thực chất dành cho yêu quái hải dương.

Học sinh trong đó đều là mỹ nhân ngư.

Có phải bọn họ sẽ tặng ngọc trai không?

Nguyên Ngải bỗng chốc thấy mong đợi hẳn!

Thời điểm Phó Trăn về văn phòng, Nguyên Ngải đang nhìn anh.

Phó Trăn vừa mới trải qua cảm giác tận hưởng mùa xuân, cả người toát ra của dáng vẻ một chú hổ xuân.

Ngay cả cô Ngũ thầy Hùng cũng nhận ra được--

Cô Ngũ không nhịn được mà nói: "Chắc lần này trường Thành Bắc tặng quà quý giá dữ lắm."

"Hả?"

"Nhìn thầy Phó mà xem, lần đầu tiên thấy thầy ấy hạnh phúc cỡ đó."

"Chính xác! Trước giờ có thấy thầy ấy lâng lâng như thế bao giờ đâu!"