Sau một ngày dài ở bang Thiên Long, cô rất vui vì được anh chỉ dạy rồi khám phá rất nhiều thứ mới lạ. Đúng là lúc đi hết mình lúc về hết hồn, cả người cô đều mỏi nhừ, giờ đây chỉ ngồi ăn cơm thôi cũng thấy mệt. Tuy vậy nhưng bù lại cô thấy lòng mình rất ấm áp khi được anh quan tâm chăm sóc, được ở bên anh cùng nhau đọc sách, ăn cơm như vậy thật là bình yên biết bao nhiêu.
Cơm nước xong xuôi anh lên thư phòng làm việc cô thì đi tắm trước, dòng nước mát lạnh làm cô trầm tư suy nghĩ. Nếu là lúc trước thì có lẽ cô sẽ từ chối hay không thừa nhận nhưng bây giờ trong tim cô đã dần có vị trí của anh mất rồi. Cô vô thức mỉm cười bước ra ngoài sấy khô tóc được một lúc thì anh cũng từ thư phòng về.
- Anh đi tắm đi không còn sớm nữa đâu, tối tắm lâu sẽ bệnh đấy.
- Ừm anh biết rồi.
Anh nhìn cô cười tít cả mắt, càng lúc anh càng yêu chiều cô hơn rồi... cô cứ như cây thuốc phiện vậy đã nghiện là không thể nào cai được.
**********
Anh tắm xong, cả người còn hơi nước mát lạnh bước ra lại thấy cô ngồi thẫn thờ trước gương anh lo lắng hỏi.
- Em sau vậy? Có chuyện gì à?
Vừa nói anh vừa dụi phần tóc ướt sủng vào áo cô làm ướt một mảng lớn lộ ra phần cổ thon và phần ngực trắng mịn màng làm anh miệng đắng lưỡi khô. Anh càng nhìn càng thích thú nên cứ làm càn đến khi cô không chịu nổi anh mới buông tha.
- Anh đừng nghịch nữa để em lau khô tóc cho.
Anh ngoan ngoãn nghe lời cô ngồi im nhưng mặt anh vẫn chôn sâu vào hõm cổ cô hít lấy hít để hương thơm mà làm anh thấy nghiện.
- Vợ ơi ?
- Hửm...sau thế ?
- Anh thương em rồi, thương rất nhiều, rất rất nhiều luôn, thương hơn chữ thương. Đối với anh em còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời luôn.
Cô nghe anh nói liền phì cười.
- Sao không yêu mà lại thương?
Anh từ tốn, dịu dàng đáp lại cô.
- Yêu có thể một sớm, một chiều. Nhưng thương là một đời, một kiếp. Chữ thương nặng lắm, nặng như phần tình cảm của anh giành cho em nên anh nói thương. Chứ yêu... ai nói mà chẳng được.
Không cần biết là những lời anh nói là đùa hay thật nhưng khi nghe chính miệng người mình thương nói, tim cô bất giác đập nhanh mỉm cười hạnh phúc.
- Dẻo miệng.
- Anh không có xạo đâu nha, anh nói thật lòng anh đó. Em không tin thì đây này... thấy không tim anh đập loạn khi ở gần em đấy vợ, nó rất thành thật không biết nói dối em đâu.
Vừa nói anh vừa cầm tay cô đặt vào tim anh với vẻ mặt hết sức thận trọng, cô đưa mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô với ánh mắt thâm tình.
- Hình như em cũng thích anh mất rồi chồng à.
Anh lần đầu nghe cô gọi mình là chồng thì cả người ngơ ngác trong niềm vui sướng, anh nhìn cô rồi hôn cô thật lâu thật sâu, cô cũng không bài xích anh nữa mà từ từ đáp trả lại càng làm lòng anh như hò reo mở hội sướng rơn người. Anh bế cô về giường nằm đè lên cô hôn say đắm đến khi cô vì thiếu oxi mà mặt đỏ bừng như cà chua anh mới thả cô ra, nhìn cô bây giờ rất đáng yêu và quyến rũ aa~~
- Vợ à... cho anh được không?
Cô nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào mình cô cũng hiểu anh như muốn hỏi ý kiến của cô nên cô chủ động hôn lại anh thay cho câu đồng ý.
Như hiểu được ý của cô anh vui sướng cười rồi cuối xuống hôn thêm một lúc nữa rồi hôn xuống cái cổ trắng ngần kia tạo ra nhiều dấu dâu đỏ đậm. Nụ hôn của anh rãi rác khắp người cô làm đầu óc cô mụ mị đến khi cô cảm nhận thấy lành lạnh thì trên người đã không còn một thứ gì nữa rồi.
Anh cứ hôn cô như hôn báo vật hiếm có nhất thế gian mà trân trọng nhẹ nhàng sợ vỡ nhìn từng hành động của anh làm cô vừa đỏ mặt vừa ấm lòng tim lệch mất một nhịp. Cơ thể vì chịu sự kích thích của anh mà run rẩy đỏ hồng, bàn tay ma quái của anh lại nhẹ nhàng đưa lên nắn bóp một bên gò bồng mềm mại của cô tạo đủ hình dạng. Đùa vui đến chán chê tay anh mới lần mò xuống khu vườn bí mật làm cô rùng mình, anh nhìn cô như vậy thì thỏ thẻ bên tai an ủi.
- Vợ ơi, ngoan thả lỏng ra sẽ không đau đâu mà... anh hứa đấy.
Anh biết lần đầu sẽ rất đau nhưng không biết làm gì hơn ngoài cố an ủi và hôn vợ, nghe những lời an ủi nhẹ nhàng và nụ hôn trấn an của anh đầu óc cô dần trở nên mụ mị. Thấy cô không chú ý đến, anh mới nhích nhẹ thắt lưng ... biến cô trở thành người của anh thực thụ,.. cô bây giờ mới cảm nhận thân dưới của mình vừa sót vừa đau đến nhăn mặt nước mắt chảy thành dòng móng tay bấu chặt ga giường làm anh vô cùng xót.
Anh thấy cô như vậy thì không động đậy vội hôn lên mắt, lên mũi trấn an cô, tay anh đan chặt tay cô lại nói khẽ.
- Vợ à anh thương em,... thương rất nhiều. Cứ cấu anh, đánh anh nếu em thấy đau, cứ chút lên anh hết đi anh muốn biết em chịu đau như thế nào được không vợ.
Giờ phút này cô đâu còn nghĩ chi xa nữa, cô chỉ cần anh san sẻ, yêu thương quan tâm cô như vậy thì cô bằng lòng giao mọi thứ cho anh. Cô bằng lòng vì anh mà yếu đuối, vì anh mà trở thành người vợ hiền dâu thảo đúng mực. Chỉ cần anh như vậy với cô đã thấy đủ rồi.