Bữa ăn buổi chiều cho anh nhiều suy nghĩ cho tới khi về đến nhà anh vẫn cau có mặt mày trong thật khó hiểu.
Buổi tối tại quán bar Like, trong căn phòng vip ẩn trong tường được gắn kính trong suốt có 4 người đàn ông với khuôn mặt có từng góc cạnh tinh tế, ngũ quan đẹp hài hòa cùng ngồi trầm tư nhâm nhi li rượu trên tay vừa nhìn vào vô định. Không khí yên lặng nên Cao Vĩ Tường mở lời:
- Có phải cậu động tâm với em dâu rồi không Thiên Hạo???. Nếu cậu thích thì hãy thử mở lòng ra đi nếu không sẽ phải hối hận đó, dù sau sớm muộn gì cậu trả phải cần có người bên cạnh thì chi bằng là bây giờ. Như cậu cũng thấy rồi đó em dâu rất nhiều người thích.... NẾU NHƯ....
Nghe người anh em của mình nói làm anh rơi vào trầm tư một lúc rồi điềm nhiên trả lời.
- Tôi cũng không biết chỉ thấy mình hơi lạ thôi, tôi sẽ nghĩ thêm một lúc nữa.
- Anh cứ nghĩ lâu lâu vào. Em không chắc sau này anh có phải sẽ giống với câu " chào chú đi con bạn má nè " trong truyền thuyết không đấy, nếu là vậy thì nghe kì lắm đó nha.....hahaha.
Vừa nói Tần Phong vừa cười cười, chọc ghẹo Thiên Hạo, cậu biết người anh 3 này của mình là đang rung động với chị dâu của cậu rồi. Chị dâu vừa xinh đẹp, hiền lành lại vui tính như vậy cậu vẫn còn muốn gọi chị dâu dài dài nha......
_________^^^^^^^________
Trong lớp học, mọi người đều vui vẻ tán gẫu duy chỉ có Tử Du cô là trầm ngâm dù là tiết trống thì cô vẫn lười nói chuyện. Chờ hết tiết học, cô kéo Giang Lam xuống thư viện đọc sách, cô thích tra khảo nhiều loại sách về kinh tế, từ vựng ngoại ngữ nên cô hay vào thư viện. Ngược lại với cô, cô bạn Giang Lam này chỉ thích ăn và ngắm trai đẹp, cô cũng thật sự khâm phục mình sau lại có thể thân với cô gái này tận mười năm cơ chứ đúng là cô quá giỏi mà... Đọc xong cuốn sách, cô kéo cô heo lười đang ngủ no say bên cạnh về lớp, người ta vào thư viện là để đọc sách thì Giang Lam lại vào để ngủ vì nó yên tĩnh không ai làm phiền....
Đi trên sân trường là hai cô gái dễ thương xinh đẹp đi dưới cái nắng nhẹ mùa thu với chiếc váy dài qua gối càng làm cho hai cô dễ nhìn và thanh lịch không thể rời mắt. Đang đi cô vô tình va vào một người, lo mãi mê cuối đầu xin lỗi thì trên đỉnh đầu đã phát ra âm thanh trầm thấp ấm áp thấp quen tai.
- Xin chào em Giang Lam...đây ...đây là ... em sau Tiểu Du? Đúng .....đúng là em rồi!! .Em có khỏe không tiểu Du? Giờ em sống thế nào, tốt chứ??
Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy người phát ra giọng nói ấy là Lăng Vũ người yêu cũ của cô đây mà.Thấy anh nhìn cô với ánh mắt thâm tình pha lẫn vui mừng làm cô bối rối không biết nên làm gì đành né tránh ánh mắt đó trả lời lại.
- Chào anh, Lăng Vũ. Em vẫn khỏe vẫn sống tốt còn ..anh....khỏe không, anh sống thế nào rồi?
- Ừ, anh khỏe. Anh rất vui khi gặp lại em đấy và anh cũng rất nhớ em nữa Tử Du à.
- Anh khéo đùa thật. Chúng ta chia tay lâu vậy rồi mà.. anh đừng đùa nữa!
- Anh không đùa đâu anh thật sự rất nhớ em. Trong ba năm anh đi du học không lúc nào là anh không nhớ em cả. Anh mong anh vẫn còn cơ hội để được nắm tay em....
Nghe Lăng Vũ nói làm cô thực sự nhớ lại khoảng thời gian học cao trung của mình. Mối tình thuở học trò năm 17 thật khó phai. Nhưng thời gian mà... ai rồi cũng sẽ khác.
- Em cũng không biết phải nói sau cho phải, nhưng chúng ta bây giờ đã không thể như trước được nữa rồi anh à. Nếu anh thấy được thì em và anh vẫn có thể làm bạn. Thôi vào tiết rồi em xin phép...
Cô quay qua kéo Giang Lam đang hóng chuyện đi lướt qua Lăng Vũ. Anh chỉ biết cười khổ, là anh, chính là anh đã bỏ lỡ người con gái này rồi nhưng anh không nản lòng nếu như cô không còn thích anh nữa vậy thì hãy để anh thích cô là được rồi..--- .anh không cần cô làm gì cho anh nữa....
Tử Du cô mà không nhanh lẹ kéo Giang Lam đi thì một lát nữa tin Lăng Vũ và cô tái hợp sẽ đầy trường mất. Ngồi trên lớp mà cô không tập trung nổi vào bài, cô suy nghĩ truyện của lúc trước, ngày mà cô vừa vào trường nhờ năng lực học tập tính tình hòa đồng nên cô liền là học tỷ. Trong khi đó Lăng Vũ là thiếu gia nhà họ Lăng, tính cách dễ gần học lực lại giỏi nên giữa hai người hay có cơ hội gặp mặt nhau. Vì vậy mà tin đồn hai người là cặp đôi nổi tiếng là tiên đồng ngọc nữ được bạn bè thầy cô quý mến nhiệt tình đẩy thuyền với nhau.
Cô và anh quen nhau từ lúc học cao trung cho đến là sinh viên đại học cô là sinh viên năm nhất còn anh thì năm ba hai người có thể nói là một đôi mà mọi người đều ngưỡng mộ, thế rồi chuyện gì đến cũng nên đến.....--mẹ anh có lần hẹn gặp cô nói chuyện. Vẫn là câu chuyện thường niên này, nhưng mẹ anh không phải như vậy, mẹ anh chỉ nói chờ anh đi du học cho có tương lai sự nghiệp rồi mới tính truyện trăm năm. Bà ôn tồn giải thích với cô, cô cũng biết cũng hiểu cho tấm lòng của bà. Cô biết anh thích làm bác sĩ, cô biết anh thích cô... nhưng từ khi cô biết được nghề nghiệp anh chọn thì cô cũng biết cô và anh không có tương lai rồi,... bởi vì cô không muốn một ngày nào đó anh sẽ phải thấy được con người thật của cô. Phải chính tay anh đưa cô vào phòng phẫu thuật,, cô không muốn như thế nên âm thầm quyết định rút lui...
Lúc anh đi cô chỉ kịp tiễn anh rồi nhẹ nhàng nói chia tay. Anh biết cô nghĩ gì nên mới đề nghị chia tay, anh biết cô lo cho anh nên anh ngày đêm cố gắng học tập để mong thời gian nhanh trôi đến ngày anh về nước, nơi có người con gái anh thương chờ anh về.
Đúng...ngày hôm nay, anh đứng đây nhìn và nói chuyện với cô là anh đã có tất cả anh có sự nghiệp, tiền tài, địa vị ...nhưng rất tiếc đến cuối cùng anh lại không có cô... người con gái bên anh tuổi thanh xuân thơ mộng. Anh đã bỏ lỡ cô thật rồi nhưng giờ anh có hối hận thì thời gian làm sau có thể quay ngược trở lại chứ. Nhưng cô buông tay không có nghĩa là anh từ bỏ, anh vẫn sẽ ở sau lưng cô ủng hộ và quan tâm cho cô là cái bóng che nắng cho cô khi cô mệt đến khi nào cô thật sự hạnh phúc thì anh sẽ tập buông bỏ và chúc phúc cho cô.