Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn - Chương 184: Oan Gia Ngõ Hẹp




Bạch Cầm Sương đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân xuống xe, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía biệt thự rồi đi thẳng vào, hoàn toàn bỏ qua cô và Sở Tuấn Thịnh.



Bạch Cẩm Sương đột nhiên nghĩ đến buổi sáng Mặc Tu Nhân gọi điện thoại đến nói Cảnh Hạo Đông có tổ chức một buổi tiệc, hỏi cô có muốn đi hay không.



Vẻ mặt của cô có chút biến hóa, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, tiệc rượi mà anh nói và tiệc liên hoan mà Lâm Thanh Tuấn nói đến vậy mà lại cùng là một cái! Cô danh chính ngôn thuận từ chối Mặc Tu Nhân, nhưng lại cùng Lâm Thanh Tuấn đến.



Mặc Tu Nhân sẽ nghĩ thế nào, sẽ khó chịu đến mức nào chứ?

Bạch Cầm Sương còn đang cần nhắc xem có nên tìm cơ hội để giải thích chuyện này với Mặc Tu Nhân một chút hay không, Sở Tuấn Thịnh đã ở một bên châm chọc: “Không ngờ tối nay cậu hai Mặc cũng ở đây, thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp, tổ chức một buổi tiệc cũng có thể trở thành hàng xóm!”

Bạch Cầm Sương không để ý đến lời châm chọc của Sở Tuấn Thịnh: “Anh Sở, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép vào trước nhé!”

Sở Tuấn Thịnh câu câu khóe môi: “Đừng vội vậy chứ, tán gẫu thêm một chút đi, cô nhìn thấy cái gương mặt như quan tài vạn năm của cậu hai Mặc kia không, cô mà vào chắc chắn sẽ bị anh ta hại chết!”

Bạch Cầm Sương có chút nói không ra lời: “Trong buổi tiệc vẫn còn có người khác!”

Sở Tuấn Thịnh thấy Bạch Cầm Sương là thật sự không muốn tán gẫu nữa, chỉ có thể lộ ra chiếc răng khểnh, cười nói: “Được thôi, vậy tôi cũng không miễn cưỡng giữ cô lại nữa, chỉ là, anh đây nói câu này là muốn tốt cho cô, hãy cố gắng hết sức giữ khoảng cách với cậu hai Mặc!”

Lời này không phải lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương nghe Sở Tuấn Thịnh nói, chỉ là, quan hệ giữa cô và Mặc Tu Nhân, cô chỉ có thể gắng hết sức nắm chắc cái độ đó.



Cô gật gật đầu, Sở Tuấn Thịnh phất phất tay, quay người đi về hướng biệt thự ngay bên cạnh.





Biệt thự tổ chức tiệc liên hoan rất lớn, đặc biệt là phòng khách, sức chứa không hề nhỏ.



Nơi này thường được các cậu ấm trọn để tổ chức party, Mặc Tu Nhân không nghĩ tới đêm nay Cảnh Hạo Đông lại chọn chỗ này.



Anh vừa bước vào cửa, đã cảm thấy không khí ngột ngạt trong phòng khách.



Minh tinh, gương mặt nổi tiếng trên mạng, cậu ấm cô chiêu, thể loại nào cũng có, loạn hết cả lên.



Mặc Tu Nhân bắt được Cảnh Hạo Đông đang chơi đùa cùng một cô em nổi tiếng trên mạng ở một góc, lôi anh ta đến chiếc sofa được kê bên cửa sổ sát đất.





“Chuyện gì thế này? Đây chính là tiệc liên hoan riêng tư mà cậu nói sao?” gần xanh trên trán Mặc Tu Nhân khẽ giật giật, biểu thị tâm trạng anh đang đứng trên bờ vực của sự tức giận.



Chuyện của Bạch Cẩm Sương đã khiến anh rất không vui vẻ rồi, không ngờ đến Cảnh Hạo Đông cũng thối tha như thế này.



Cảnh Hạo Đông bày ra dáng vẻ đương nhiên là thế: “Không phải tôi đã nói, phải mở party chúc mừng sao? Lại nói, đây lại là lần đầu tiên cậu chủ động nói muốn tụ tập một chút.



Tôi đây không phải vì muốn làm cho náo nhiệt một chút còn đặc biệt tìm một đám người đến để tạo không khí sao?” Gương mặt của Mặc Tu Nhân đen lại, nhăn nhãn mày, xem ra tâm tình của anh rất không tốt.



Lúc này Cảnh Hạo Đông có chút sợ hãi rồi, anh ta khẽ mím môi lại: “liền hoan không phải nên có nhiều người đế cho náo nhiệt sao, sao thế? Cậu không vui à?”

Mặc Tu Nhân lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cái bầu không khí ngột ngạt khó chịu như thế này, cậu cảm thấy tôi sẽ vui được lên hay sao?”

Cảnh Hạo Đông chẳng biết làm sao: “Vậy giờ tôi phải lập tức tiễn hết bọn họ đi?”

Mặc Tu Nhân không thèm thảo luận tiếp vấn đề này với anh ta, nghĩ đến Bạch Cầm Sương vẫn còn ở bên ngoài nói chuyện với Sở Tuấn Thịnh, anh liền thấy bực bội: “Cút sang một bên, đừng có đứng ở phía trước khiến tôi chướng mắt!”

Cảnh Hướng Đông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục đi tìm em gái nổi tiếng trên mạng lúc nãy chơi trò mờ ám.



Kết quả, anh ta vừa mới đi được hai bước đã nhìn thấy Lâm Kim Thư đang nói chuyện với Lâm Thanh Tuấn ở một bên góc.



Đêm nay người đến quả thực có hơi nhiều một chút, anh ta căn bản không nghĩ đến Lâm Kim Thư vậy mà cũng đến đây.



Sau khi Lâm Thanh Tuấn bước vào cửa, cả người hoàn toàn ngây ngốc.





Anh ta không ngờ tiệc liên hoan mà Mặc Tu Nhân bảo anh ta tới lại là tiệc liên hoan tụ tập của các minh tinh và những gương mặt nổi tiếng trên mạng.



Rất rõ ràng buổi tiệc này được tổ chức là để vui chơi.




Còn đàm luận nhận biết những đại lão trong giới châu ngọc cái quái gì chứ.



Chỉ là, những lời này anh không dám đem đi chất vấn Mặc Tu Nhân.



Sau khi anh ta và Lâm Kim Thư bước vào liền tìm một chỗ để tán gẫu.



Cảnh Hạo Đông lập tức chỉnh chỉnh lại cổ áo, muốn đến chỗ Lâm Kim Thư chào hỏi một chút.



Kết quả, anh ta vừa đi được hai bước, sắp đi được đến chỗ của Lâm Thư Kim rồi thì đột nhiên bị em gái nổi tiếng trên mạng cùng nhau chơi đùa lúc nãy bước đến khoác tay.



Giọng nói của em gái đó vừa mềm vừa nũng nịu: “Cậu chủ Cảnh, đã nói là người ta hãy đợi anh, sao vừa quay người đã không để ý đến người ta nữa rồi!” Đúng vào lúc này, ánh mắt của Lâm Kim Thư lại nhìn qua bên này.



Cảnh Hạo Đông gần như là vô thức đẩy cô ta ra, gương mặt trở nên nghiêm chỉnh vô cùng, giọng nói thoắt cái đã cao đến độ tám: “Cô làm ơn tự trọng một chút giúp tôi!”

Trên gương mặt của em gái nổi tiếng trên mạng kia hiện lên vẻ mờ mịt không thể hiểu nổi, mọi người đề là chỗ chơi đùa quen biết từ lâu, nhất là loại công tử lăng nhăng như Cảnh Hạo Đông đây.



Cô ta nào nghĩ đến Cảnh Hạo Đông sẽ ra chiêu này, khóe mắt lập tức trở nên đỏ au, duỗi tay ra kéo tay áo của anh ta: “Cậu chủ Cảnh, có phải người ta có chỗ nào không đúng hay không?”

Cảnh Hạo Đông gấp đến muốn chết vội tránh né, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Thanh Tuấn quét qua người anh ta một cái rồi lại thu về, trong lòng ngay cả ý muốn bóp chết cô em này cũng đã nổi lên rồi! Nhũng hành động này của anh ta đều là vô thức, anh ta căn bản không nghĩ đến bản thân lại có tâm trạng chột dạ như kẻ cướp thế này.




Thật không dễ dàng mới trốn thoát được cô em nổi tiếng trên mạng kia, Cảnh Hạo Đông tươi cười muốn đi tìm Lâm Kim Thư thì nghe thấy Lâm Thanh Tuấn nói: “Đàn anh, trong biệt thự quá ngột ngạt rồi, chúng tôi ra ngoài hít thở một chút, thuận tiện xem thử Cẩm Sương đã nói chuyện xong chưa!”

Lâm Thanh Tuấn gật gật đầu, cùng Lâm Kim Thư đi ra bên ngoài, chỉ để lại một bóng lưng lạnh nhạt cho Cảnh Hạo Đông.



Cảnh Hạo Đông lưu lạc giữa vườn hoa mấy năm nay, chưa từng phải trải qua loại cảm giác này, trong lòng rầu rĩ, có chút gì đó đặc biệt buôn.



Anh ta khẽ mím môi, đá phắt những suy nghĩ không vui vẻ kia ra khỏi đầu, quay người đi tìm người khác để chơi.




Cô em nổi tiếng trên mạng kia chỉ nhớ được ăn mà không nhớ bị đánh, nhìn thấy Cảnh Hạo Đông đến tìm lại không cần mặt mũi mà sáp lại.





Bạch Cẩm Sương gặp được Lâm Thanh Tuấn và Lâm Kim Thư ở bên ngoài biệt thự, ba người cùng đi vào.



Cô vừa bước vào, đã nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, đều là những gương mặt nổi tiếng trên mạng cùng các minh tinh nổi tiếng.



Cô nhíu nhíu mày, đây rốt cuộc là buổi tiệc gì vậy, buổi sáng khi Mặc Tu Nhân nói chuyện với cô cô còn tưởng là một tiệc rượu chứ! Gương mặt nhỏ của Bạch Cẩm Sương khẽ trầm xuống, có chút không thích nơi này.



Ánh mắt cô nhìn một vòng xung quanh phòng khách mới nhìn thấy Mặc Tu Nhân.



Mặc Tu Nhân ngồi trên sofa sát cửa sổ, biểu cảm lãnh đạm mang theo dáng vẻ người lạ đừng lại gần.



Ánh đèn ấm áp ôn hòa chiếu lên gương mặt anh khiến cả người anh như được phủ lên một lớp ánh sáng.



Anh ngồi ở đó, khí chất kiêu ngạo lại lạnh lùng trong trẻo, hơi thở được tản ra rõ ràng khiến người ta phải cách xa cả ngàn dặm, nhưng đồng thời lại có sức hấp dẫn chí mạng.



Bạch Cầm Sương nhìn Mặc Tu Nhân một mình ngồi ở nơi đó liền cần nhắc xem có nên đến giải thích một chút với anh chuyện sáng nay cô từ chối đến buổi liên hoan nhưng buổi tối lại đến cùng người khác.



Suy cho cùng, cô không hề muốn khiến Mặc Tu Nhân cảm thấy bản thân là một kẻ nói một đằng làm một nẻo.



Kết quả, cô vừa đi lên một bước thì đột nhiên nhìn thấy có một minh tinh nhìn rất quen mắt đi đến, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Mặc Tu Nhân.



Vừa khéo đúng lúc này Mặc Tu Nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau ngay trên không trung.