Giữa ấn đường của Bạch Cẩm Sương giật giật.
Cô bỗng hiểu ra, đối phương lấy dũng khí ở đâu mà cứ bám riết không tha cho cô.
Chẳng qua, cái avatar và nick name này rõ ràng chính là phong cách của Mặc Tu Nhân từ trước tới nay.
Cô nhanh chóng gia tăng tốc độ gõ, thuận tiện đổi biệt danh thành tên của Mặc Tu Nhân.
Vừa mới đối biệt danh xong, cô đã thấy Mặc Tu Nhân gửi tin nhắn tới, là một nhãn dán mỉm cười trong danh sách cảm xúc của zalo.
Bạch Cẩm Sương cạn lời.
Bạch Cẩm Sương: "Tống giám đốc Mặc, anh đang cười nhạo em đấy à?"
Mặc Tu Nhân: "Nhíu mày, nhíu mày.
Anh cười nhạo em lúc nào?"
Bạch Cẩm Sương: "Tổng giám đốc Mặc, anh chắc không phải là người ngoài hành tinh tới đây đấy chứ? Cái nhãn dán kia ý đại khái cũng giống như khi chúng ta dùng "Ha hả"
đế cười nhạo người ta.
Anh hiểu chưa?"
Mặc Tu Nhân: "...!
Anh không biết!"
Bạch Cẩm Sương: "Em hiểu.
Dù sao, mấy tên nhà quê các anh giờ mới dùng mạng mài"
Ở tầng cao nhất, trong văn phòng của tổng giám đốc, Bạch Cẩm Sương đang lên mạng, dường như có chút...!
không giống với ngày thường, cũng biết đùa cợt.
Nói chuyện cũng thẳng thắn hơn vài phần! Bạch Cẩm Sương vừa mới gửi tin phản hồi lại với Mặc Tu Nhân, đột nhiên cô phát hiện, tài khoản của mình bị kéo vào một nhóm chat.
Tên nhóm: Bốn người quậy tới bến.
Trong nhóm có bốn người là: Cô, Lâm Kim Thư, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông.
Cái nhóm này là do Cảnh Hạo Đông kéo vào.
Cảnh Hạo Đông vừa tạo nhóm xong đã gửi đi liên tiếp mấy cái nhãn dán.
Cảnh Hạo Đông: "Chào mọi người!"
Anh ta vừa mới gửi đi một tin nhắn như vậy thì phần tin nhắn trong nhóm đã hiện lên một dòng chữ nhỏ màu trắng.
Bạn tốt Lâm Kim Thư của bạn đã thoát khỏi nhóm trò chuyện.
Bạch Cẩm Sương biết tâm tình Lâm Kim Thư đang không tốt, nên không muốn trả lời Cảnh Hạo Đông.
Cô nhìn thoáng qua, sau đó cũng thoát khỏi nhóm.
Trong nhóm lập tức chỉ còn lại hai người là Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông: "Tu Nhân, vợ cậu với bạn cô ấy không cho tôi chút mặt mũi nào hết vậy!"
Mặc Tu Nhân: "Cậu mà cũng có cái gọi là mặt mũi ấy à?"
Mặc Tu Nhân: "Cậu tự mình tiếp tục vui vẻ đi!"
Mặc Tu Nhân vừa gửi tin xong, Cảnh Hạo Đông ở bên này lập tức xuất hiện: Bạn tốt của bạn, Mặc Tu Nhân đã thoát khỏi nhóm trò chuyện.
Như vậy, trong nhóm trò chuyện này chỉ còn lại một mình Cảnh Hạo Đông, không thấy còn bóng người nào.
Cảnh Hạo Đông không còn lời nào để nói, ái thể loại người gì đây không biết! Cũng biết trêu ngươi lắm! Sau khi rời khỏi nhóm trò chuyện, Mặc Tu Nhân gửi tin nhắn riêng cho vợ mình.
Mặc Tu Nhân: "Buổi tối cùng ăn cơm đi!"
Bạch Cẩm Sương: "Xin lỗi, buổi tối hôm nay em có hẹn rồi"
Mặc Tu Nhân: "Nhíu mày.
Em có việc gì thế? Anh nói với anh trai anh rồi! Định hôm nay giới thiệu em với anh ấy, để hai người biết nhau.
Bạch Cẩm Sương: "Cảm ơn tổng giám đốc Mặc, nhưng tối nay em thực sự đã có việc rồi, không đi được!"
Mặc Tu Nhân: "Tùy em."
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn của anh thì đã biết anh không vui rồi.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được mà nhíu mày, bất đắc dĩ soạn tin nhắn giải thích ngược lại.
Bạch Cẩm Sương: "Buổi tối hôm nay thật sự em không đi được.
Bạn của em thất tình, cảm xúc đang không tốt, em đã đồng ý đi uống rượu giải sầu cùng cô ấy.
Lòng tốt của tổng giám đốc Mặc, em xin ghi nhận, còn chuyện ăn cơm, thôi để sau này hẵng nói"
Nhìn thấy tin nhắn này, quả nhiên Mặc Tu Nhân cả thấy cảm xúc của mình đã tốt hơn vài phần, lập tức nhắn tin trả lời cô.
Mặc Tu Nhân: "Vậy được rồi, hôm nào anh lại sắp xếp sau!"
Mặc Tu Nhân: "Em...!
uống vừa rượu thôi nhé!"
Bạch Cẩm Sương: "Vâng, em sẽ chú ý!"
Bạch Cẩm Sương nói xong với Mặc Tu Nhân rồi mới bắt đầu làm việc.
Buổi chiều tan làm.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư ăn qua loa một chút.
Lâm Kim Thư đang chẳng có khẩu vị ăn uống gì.
Bạch Cẩm Sương cũng không ép cô, ăn được vài miếng, hai người lại lái xe của Lâm Kim Thư, đi tới quán bar mới mở của Sở Tuấn Thịnh.
Trên đường, Tần Vô Đoan gọi điện thoại tới.
Bạch Cẩm Sương lái xe, thoáng thấy đôi ngươi trùng xuống, cảm xúc suy sụp của Lâm Kim Thư, cô trực tiếp tắt máy luôn.
Kết quả, Tần Vô Đoan tự dưng lại tiếp tục gọi tới không ngừng.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được mà miết nhẹ ấn đường, nghe máy.
Giọng điệu của cô có hơi mỏi mệt: "Anh Vô Đoan, em đang vội, có chuyện gì không anh?"
Giọng nói của Tần Vô Đoan rất dịu dàng, còn có chút ý cười: "Cũng không có chuyện gì.
Chỉ là định mời em tối nay đi ăn cơm, được không? Tiểu Bạch!"
Bạch Cẩm Sương không suy nghĩ gì mà từ chối thẳng thừng: "Không được, tối nay em có hẹn rồi!"
Giọng điệu Tần Vô Đoan có hơi giảm sút: "Là...!
bạn trai ư?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không phải, là với Lâm Kim Thư!"
Tần Vô Đoan dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi vậy: "thì ra là vậy, vậy em đi cùng với bạn đi, có thời gian lại cùng nhau ăn cơm sau.
Chẳng qua mà nói, buổi tối nay đã được định trước rằng anh phải làm người cô đơn rồi.
Vốn là định đi ăn cùng em trai, kết quả nó lại hủy kèo, xong đến em cũng không đi ăn cùng anh nữa!"
Tần Vô Đoan kéo dài giọng, dường như có vẻ hơi u oán, không phù hợp với khí chất của anh ta cho lắm.
Con ngươi Bạch Cẩm Sương lóe lên.
Cô nhớ rõ, trong lời kể của Tần Vô Đoan lúc trước, em của Tần Vô Đoan có vẻ là một anh chàng đẹp trai nhưng lạnh lùng khó gần.
Cô nhíu mày, lên tiếng đề nghị: "Nếu anh không muốn đi một mình thì có thể mời cô Tổng cùng ăn bữa tối!"
Tần Vô Đoan hít thở không thông, giọng nói hơi cứng ngắc: "Em vẫn để ý chuyện năm đó à?"
Giọng Bạch Cẩm Sương không có cảm xúc gì: "Anh nghĩ nhiều rồi.
Em chỉ cảm thấy cô Tống là một lựa chọn không tệ mà thôi.
Em còn có việc, có thời gian thì liên lạc sau nhé!"
Bạch Cẩm Sương nói xong, trực tiếp tắt máy.
Bình thường, nếu là chuyện giữa Tần Vô Đoan và Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư chắc chắn sẽ quan tâm mà nói vài câu.
Nhưng lần này, một câu cô cũng không nói, yên lặng ngồi trong xe, thật giống như chẳng còn liên quan gì tới thế giới này vậy.
Rốt cuộc cũng đến quán bar của Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương xem xét, liếc qua tên quán bar, gọi là bar anh Sở.
Hai người bọn họ vừa vào cửa, Sở Tuấn Thịnh đã mỉm cười chạy lại tiếp đón: "Em Bạch, em với bạn em cứ uống thoải mái đi, rượu nước đều miễn phí!"
Lúc này, một người bạn của Sở Tuấn Thịnh nói chen vào: "Tuấn Thịnh, anh cũng thiếu thành ý quá rồi đấy nha.
Người đẹp thì miễn phí, mà sao chúng tôi lại chỉ được giảm có nửa giá vậy!"
Sở Tuấn Thịnh xoay người trừng mắt với người kia một cái: "Thử lấy gương ra soi đi là biết nguyên nhân ngay.
Xem có đẹp bằng em Bạch không!"
Đối phương trực tiếp cười thành tiếng! Sở Tuấn Thịnh đưa Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đến một góc nhỏ, rồi sau đó vội rời đi.
Lâm Kim Thư suốt buổi tối không nói lời nào, chỉ có uống rượu.
Bạch Cẩm Sương cũng không khuyên gì cô, chỉ lặng lẽ ngồi cùng cô ở đó.
Bạch Cẩm Sương cũng không uống rượu.
Lâm Kim Thự uống rượu rồi, nên ít nhất cô cũng phải tỉnh táo để còn chăm sóc cho Lâm Kim Thư.
Đến hơn chín giờ.
Lâm Kim Thư uống quá nhiều nên đi vệ sinh, nhưng mãi không thấy trở về.
Bạch Cẩm Sương đứng dậy, định đi tới nhà vệ sinh xem tình hình.
Kết quả, vừa mới đi đến lối hành lang vào nhà vệ sinh bên kia thì bỗng thấy có hai người đỡ một người đàn ông vội vàng đi ra ngoài từ cửa sau của quán bar.
Đôi con ngươi của Bạch Cẩm Sương hơi co lại.
Cô tự hỏi không biết làm sao mà tự nhiên lại cảm thấy người được nâng kia có đôi khuyên tai màu tím.
Sắc tím ấy lóe lên không ngừng dưới ánh đèn trên hành lang.