*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiếm khi Lâm Kim Thư lại an ủi người khác nhiều như vậy, Bạch Cẩm Sương cố ý ăn theo nói: “Bạch Mai, cậu đừng khóc nữa! Trước kia lúc Lâm Kim Thư an ủi tớ cũng chưa từng nói nhiều như vậy đâu.
Cậu nhìn một chút xem, cậu ấy quan tâm tới cậu rất nhiều đó.
Hơn nữa, lời của cậu ấy nói cũng rất có lý, cậu ngẫm lại đi, về sau cậu sẽ sống chung một chỗ với Vân Thành Nam, cũng không phải sống cùng với mẹ anh ta.
Mẹ của anh ta bên kia, cậu cứ để cho anh ta đi đối phó là được rồi.
Hai người đó là mẹ con ruột, dù mẹ anh ta có tức giận thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thực sự làm gì anh ta được đâu!”
Nghe vậy, đôi mắt đỏ hồng của Tề Bạch Mai mới ngẩng lên quan sát, cô ấy ra vẻ đáng thương nhìn Bạch Cẩm Sương một chút, rồi mới nhìn tới Lâm Kim Thư: “Có thật vậy không?”
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: “Đương nhiên là thật rồi, loại chuyện như thế này, chúng tớ không cần thiết phải lừa gạt cậu!”
Lúc này, trong lòng Tề Bạch Mai mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lâm Kim Thư vỗ vỗ bả vai Tề Bạch Mai: “Cậu đi lấy cái laptop cho tớ, tớ sẽ giúp cậu tra cứu thông tin của Trình Ngọc Viện kia!
Đầu óc Tề Bạch Mai hôm nay có chút trì độn, nghe thấy lời của Lâm Kim Thư, vốn đang định từ chối.
Chẳng qua, giây tiếp theo cô ta lập tức tỉnh táo trở lại, Lâm Kim Thư làm nghề gì, cô ấy chính là một hacker đó!
Tề Bạch Mai lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, vội vã chạy đến phòng làm việc.
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Kim Thư hiện lên một nụ cười mỉm, liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Rồi sao? Vừa rồi là cậu ghen tị, ghét bỏ tớ trước đây không an ủi cậu hay sao?”
Bạch Cẩm Sương cười khẽ một tiếng: “Tớ là cố ý đùa cho Bạch Mai vui vẻ thôi mà, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao.
Hơn nữa tớ cũng chỉ nói sự thật mà thôi.
Cậu trước đây chỉ biết yên lặng ở bên cạnh tớ, tớ có khóc, cậu cũng chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh, không tiếng động an ủi tớ! Cậu cũng không phải giống như bây giờ, rất biết nói chuyện như vậy!”
Lâm Kim Thư cạn lời: “Trước kia tớ xác thực là không thể nào nói được những lời an ủi đó mà!”
Bạch Cẩm Sương ách một tiếng: “Suy cho cùng cũng là người ta cũng biết yêu đương rồi, đồng cảm nhiều hơn thì cũng sẽ biết cách an ủi người khác đó mà!”
Lâm Kim Thư nghe nói đến đây, lập tức đỏ mặt: “Cái gì mà biết yêu đương rồi sẽ biết an ủi người khác, bây giờ rõ ràng là tớ đã trưởng thành hơn trước nhiều rồi mới đúng!”
Bạch Cẩm Sương cười mà không nói.
Trong phòng bếp bên kia, Cảnh Hạo Đông cầm cải thìa còn chưa rửa sạch của Tề Bạch Mai: “Cái đó...!Tu Nhân, cậu biết mà, tớ sẽ không nấu ăn...!
Anh ta còn chưa kịp tự mình giải thích xong, Mặc Tu Nhân đã không khách khí ngắt lời: “Đúng vậy, cậu sẽ không làm, cậu chỉ biết ăn mà thôi!”
Cảnh Hạo Đông: “...!Tu Nhân, cậu không nên công kích bạn thân như vậy đâu!”
Vân Thành Nam cười khẽ: “Không sao đâu, cứ để tớ làm là được rồi, hai người...!cứ nhìn rồi hỗ trợ thôi, mà không cần ở bên cạnh nhìn cũng được, chẳng qua bây giờ Cẩm Sương và Lâm Kim Thư chắc là đang an ủi Bạch Mai.
Bên ngoài kia đã thành địa bàn của nhóm bọn họ rồi!”
Cảnh Hạo Đông nghe nói như thế, nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Không sao, cứ để đám con gái các cô ấy nói chuyện phiếm đi, mấy người đàn ông chúng ta cùng nhau nấu ăn!”
Mạc Tu Nhân thản nhiên mở miệng: “Nói cứ như cậu thật sự muốn nấu ăn vậy!”
Cảnh Hạo Đông nghiến răng nghiến lợi: “Mạc Tu Nhân, cậu không vạch trần tớ thì cậu sẽ chết hay sao?”
Mạc Tu Nhân liếc anh ta một cái: “Sẽ không chết, nhưng trong lòng sẽ không thoải mái!”
Cảnh Hạo Đông dường như phun ra một ngụm máu đỏ sẫm: "..."
Ông đây thật sự là tám đời lụn bại mốc meo, mới có thể gặp được người như cậu!
Anh ta khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Vân Thành Nam, cười khẽ nói: “Được rồi, tớ sẽ không nấu ăn, nhưng mà lúc trước khi tớ còn đi du học, cơm của Tu Nhân nấu chính là ngon nhất.
Viện trưởng Vân, anh ngàn vạn lần đừng có khách sáo, cứ việc sai bảo, dù sao nhà thiết kế họ Bạch cũng sẽ ăn mà!"
Vân Thành Nam cười khẽ thành tiếng: “Tớ cũng có thể nấu ăn, tớ và tổng giám đốc Mặc cùng nhau làm là được, mỗi người nấu một ít món sở trường của riêng mình là được!”
Mạc Tu Nhân gật đầu, cũng không phản bác.
Cảnh Hạo Đông rung đùi đắc ý tiêu sái đi đến bên cạnh bồn rửa tay: “Tớ không biết nấu ăn, nhưng tớ có thể rửa rau, ban đầu khi tớ còn đi du học, mọi khi đều là nhờ việc rửa rau rửa chén mà có thể đi qua chỗ của Tu Nhân ăn ké!”
Mạc Tu Nhân nhìn anh ta một cái: “Vậy thì đợi cơm nước xong xuôi, rửa chén chính là việc của cậu!”
Cảnh Hạo Đông: "..."
Chết tiệt, lần này xem như anh ta tự đào hố chôn bản thân rồi đúng không? Vân Thành Nam nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, mặc dù Mặc Tu Nhân
16:17
6/11(Vợ ơi, cả thế gi ờ người ly hôn)
Chương 570: Một chút là xong
không nói nhiều lắm, nhưng mà mỗi lần nói đều làm cho Cảnh Hạo Đông tức giận tới mức mắt trợn trắng, anh ta nhịn không được hơi cong khỏe môi.
Vân Thành Nam đã chuẩn bị xong đồ ăn, lúc anh ta đang định xào rau, hai mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía phòng khách bên kia, vẻ mặt có chút lo lắng.
Bên trong phòng khách, Tề Bạch Mai kích động xách laptop lại đây: “Lâm Kim Thư, cậu nhất định phải giúp tớ điều tra rõ ràng.
Chỉ cần không có Trình Ngọc Viện kia, cho dù mẹ của Vân Thành Nam có không thích tớ đi nữa, hẳn là bà ta cũng sẽ không dám làm quá với tớ đâu!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, rất đồng ý với lời của Tề Bạch Mai.
Xét cho cùng, Trần Ngọc Mai cũng là một phu nhân nhà thế gia, hôm nay bà ta như vậy đã xem như rất thất lễ, hơn nữa lại còn là ở trước mặt con trai ruột của mình.
Nếu như là ở trước mặt người ngoài, sợ là bà ta chỉ biết tự cao tự đại, cho dù có khinh thường người khác thì cũng sẽ không mở miệng nói ra cái gì khó nghe.
Trần Ngọc Mai không thích Tề Bạch Mai, giống như mẹ của Lâm Thanh Tuấn không thích Lâm Kim Thư.
Có điều, Trần Ngọc Mai và mẹ của Lâm Thanh Tuấn, rốt cuộc cũng có chỗ khác nhau, đẳng cấp của bọn họ là không giống nhau.
Lâm Kim Thư lấy laptop lại đây, gật đầu: “Chỉ cần là những thông tin có thể tra được trên mạng, tớ sẽ tra ra cho cậu!”
Bạch Cẩm Sương và Tề Bạch Mai hai người vây quanh Lâm Kim Thư, nhìn những ngón tay của Lâm Kim Thư nhanh chóng lướt nhẹ thao tác trên bàn phím.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cười nói: “Các cậu nhìn xem, chúng ta bây giờ liệu có giống với đám nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết hay không? Ba người phụ nữ có tâm địa xấu xa, cùng nhau cố gắng hao hết tâm tư đi tìm điểm yếu của nữ chính, muốn tách cô ta ra khỏi nam chính!”
Tề Bạch Mai chép chép miệng: “Không phải đâu, cô ta mà có thể được coi là nữ chính gì chứ! Nếu như cô ta là nữ chính, vậy người đàn ông kia chẳng phải là Vân Thành Nam hay sao? Còn tớ lẽ nào lại là nữ phụ - vật hy sinh trong cvâu chuyện?”
Bạch Cẩm Sương bật cười: “Đùa với cậu thôi, vậy mà cậu còn tưởng là thật à? Nhưng mà nói thật nhé, nếu như cậu thật sự tìm được cái nhược điểm gì thì cậu cũng đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ, cứ để cho tớ và Lâm Kim Thư xử lý cho cậu.
Tính cách của cậu giống như pháo đốt vậy, động một chút là lập tức...!Nói không chừng, đến lúc đó cậu không những không công kích được Trình Ngọc Viện mà ngược lại còn uổng phí đánh mất một cơ hội có thể dùng nhược điểm bắt chẹt cô ta nữa đó!”
“Pháo đốt” Tề Bạch Mai không phục gật đầu: “Tớ mới không phải là
.