Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn - Chương 579: Không Đáng Sợ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







**********

Mặc Tu Nhân nghe nói như vậy, thì đôi mắt lập tức híp lại đầy nguy hiểm: "Tôi biết rồi!"

Anh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.



Không tới hai giây sau, một địa chỉ đã được gửi tới trên điện thoại di động của anh.



Mặc Tu Nhân gõ gõ cửa sổ xe, Tần Vô Đoan hạ cửa sổ xe xuống nhìn anh hỏi: "Sao vậy?"

Mặc Tu Nhân nói: "Tôi đã gửi ảnh chụp ly hôn cho Tống Chí Nam, cô ta nói tôi đi tới một nơi để đón mẹ tôi, anh mau xuống xe đi, đưa Cẩm Sương về biệt thự Hương Uyển số một, tôi sẽ đi gặp Tổng Chí Nam."

Tần Vô Đoan cau mày: "Em đi một mình à?"

Mặc Tu Nhân mím môi: "Yêu cầu của cô ta là em phải đi một mình!"

Con người Tần Vô Đoan hơi lấp lánh: "Kiểu này, coi chừng cô ta lừa bịp đó, em mở định vị trên điện thoại ra đi, anh sẽ sắp xếp người đi theo em, đề phòng tới lúc đó xảy ra vấn đề."

Nghe lời này của Tần Vô Đoan, Mặc Tu Nhân gật nhẹ đầu, cũng không phản đối.





Tần Vô Đoan xuống xe, đưa ánh mắt nhìn theo Mặc Tu Nhân lái xe rời đi.



Về phần bên này, ngay lúc Mặc Tu Nhân một mình lên xe, lái xe rời đi, bên kia Tổng Chỉ Nam cũng đã nhận được điện thoại của một số lạ: "Cô Tống, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đã ra khỏi Cục Dân Chính, một mình anh ta lái xe rời đi rồi!"

"Vậy Bạch Cẩm Sương thì ở đâu?"

“Vẫn còn ở cổng Cục Dân Chính!" Tống Chí Nam im lặng khoảng hai giây: "Vậy Viên Khánh Đông đâu?"

"Ở cách đó không xa!"



Tống Chí Nam cười: "Được rồi, tôi đã biết, anh có thể đi rồi, chuyện kế tiếp anh cũng không cần lo nữa, đến lúc đó số tiền còn lại, tôi sẽ gửi tới trong tài khoản của anh!"

"Cảm ơn cô Tống, vậy cung kính không bằng tuân mệnh, tôi đi trước đây!"

Tống Chí Nam cúp điện thoại xong, không hề do dự chút nào, trực tiếp gọi điện video với Viên Khánh Đông.



Viên Khánh Đông ở trong xe, cách Cục Dân Chính không xa, đột nhiên nhìn thấy điện thoại gọi tới của Tổng Chí Nam, anh ta im lặng hai giây, sau đó nhấn kết nối.



Tống Chí Nam cười nhìn Viên Khánh Đông ở trong màn hình, đột nhiên đưa camera di động xoay một cái, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe lập tức hiện lên trong mắt Viên Khánh Đông.



Sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi: "Em đang lái xe sao?"

Tống Chí Nam cười nói: "Đúng vậy, em đang lái xe, Viên Khánh Đông, bây giờ Bạch Cẩm Sương đang ở cổng Cục Dân Chính đúng không?"

Viên Khánh Đông thật thà nói:

"Đúng vậy, cô ấy đang nói chuyện với Tần Vô Đoan, ngay trước cổng Cục Dân Chính" Tống Chí Nam nói: "Vậy anh giúp em làm một chuyện được không?"

"Chuyện gì?" Không biết vì sao, nghe giọng điệu nhẹ nhàng như mây này của Tống Chí Nam, Viên Khánh Đông có loại dự cảm không tốt.



Quả nhiên, một giây sau, anh ta nghe được giọng nói đầy xa xôi của Tống Chí Nam: "Rất đơn giản, giúp em giết chết Bạch Cẩm Sương!"

Trong nháy mắt Viên Khánh Đông cất cao giọng nói: "Tống Chí Nam!"

Tống Chí Nam cười tươi, không hề sợ hãi nói tiếp: "Sao vậy? Anh sợ à? Trong khoảng thời gian này, lúc giúp em phạm pháp, anh đều không hề sợ hãi, mà giờ nói đến giết người thì sợ rồi à?

Em nhớ là trước kia anh không có sợ như vậy nha!"

Giọng điệu của Viên Khánh Đông không ngừng phập phồng: "Đây là giết người!"

Tống Chí Nam thu liễm ý cười, ngay lúc ấy, trong giọng nói của cô ta trở nên lạnh lùng giống như băng: "Đúng vậy đó, là giết người, cho nên, anh có đồng ý giúp em không?"



Đầu bên kia, Viên Khánh Đông không nói chuyện, tiếng nói của Tống Chí Nam cũng hạ thấp xuống: "Viên Khánh Đông, anh cũng biết đấy, em đang lái xe, hơn nữa không dối gạt gì anh, bây giờ em còn đang lái xe trên địa bàn đường núi, nếu như anh không giúp em, em sẽ trực tiếp lái xe đâm xuống vách núi, còn anh cứ chờ lo ma chay cho em là được rồi!"

Tống Chí Nam vẫn luôn hiểu rất rõ Viên Khánh Đông, chỉ có điều cô ta cũng biết rõ ràng Viên Khánh Đông, có lẽ không phải là người điên cuồng tới vậy.




Thế nhưng anh ta lại có điểm yếu, một khi con người có điểm yếu, vậy làm thế nào cũng không tốt được.



Mà cô ta vừa vặn lại là điểm yếu của Viên Khánh Đông, cô ta lấy chính mình để uy hiếp Viên Khánh Đông, cô ta muốn Viên Khánh Đông đi bên trái, Viên Khánh Đông sẽ không dám đi bên phải.



Quả nhiên, nghe tới cô ta nói cái này, tiếng nói của Viên Khánh Đông lập tức có vẻ tuyệt vọng: "Tống Chí Nam, không phải như vậy thì không được sao?"

Tiếng nói của Tổng Chí Nam lại nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại vô cùng giống tiếng nói của ác ma: "Đúng vậy á, không phải như vậy thì không được đâu.



Hôm nay, nếu không phải Bạch Cẩm Sương chết thì chính là em chết, anh xem đó mà làm thôi.



Anh nên biết, bên kia có người của em đang giảm sát, nếu sau hai phút nữa, Bạch Cẩm Sương vẫn còn sống vậy em sẽ chết!"

Giọng nói của Viên Khánh Đông hơi kiềm chế: "Nhưng Tần Vô Đoan còn ở bên người Bạch Cẩm Sương!"

"Một tên Tần Vô Đoan mà thôi, không đáng sợ lắm, Viên Khánh Đông, anh cũng đừng nói với em là anh làm lính nhiều năm như vậy rồi, giờ lại đánh không lại một tên công tử bột nha, vậy em thật sự phải xem thường anh rồi.



Đừng lãng phí thời gian nữa, em thật vất vả mới đẩy Mặc Tu Nhân ra được, đừng để Tần Vô Đoan và Bạch Cẩm Sương rời khỏi nơi đó!" Tống Chí Nam bắt đầu thúc giục Viên Khánh Đông.



Viên Khánh Đông nghĩ tới Tống Chí Nam, cuối cùng vẫn tuyệt vọng nhắm mắt lại.



Anh ta biết rõ Tống Chí Nam đang lợi dụng anh ta, nhưng anh ta không bỏ xuống được đoạn tình cảm này, lại đành phải giúp Tổng Chí Nam hết lần này tới lần khác biến thành ác ma.



Mỗi lần anh ta đều thuyết phục mình, nhất định phải từ chối Tống Chí Nam, nhưng kết quả sau cùng, đều là lời nói gió bay, chỉ cần lúc Tống Chí Nam mở miệng cầu xin anh ta, lời nói của anh ta lập tức mất hết hiệu lực.



Viên Khánh Đông khổ sở nhìn người bên trong màn hình điện thoại, bàn tay có hơi nắm chặt lại.






Đã không thể ngăn chặn Tống Chí Nam, vậy cứ để anh ta chìm vào địa ngục đi, vĩnh viễn lạc vào trong bóng đêm!

Nghĩ tới đây, từ trong giày chiến, Viên Khánh Đông móc ra một cây dao nhỏ, nhét vào trong tay áo, bình tĩnh mở cửa xe ra, đi về phía Tần Vô Đoan và Bạch Cẩm Sương.



Dưới bóng cây đối diện Cục Dân Chính, Đàm Phi Vũ ngồi ở trong xe, khó hiểu nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương và Tần Vô Đoạn.



Đỗ Yến Oanh và bố còn chưa tới, vừa rồi cậu ta nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tiến vào Cục Dân Chính, thì đoán là họ đi nhận giấy ly hôn.



Thế nhưng vừa ra thì Mặc Tu Nhân đã bỏ lại Bạch Cẩm Sương và Tần Vô Đoan ở lại trước cổng Cục Dân Chính, một mình đi khỏi

Đàm Phi Vũ càng bực bội hơn, rốt cuộc chuyện này là như thế nào!

Đúng lúc này, cậu ta đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đi về phía Tần Vô Đoan và Bạch Cẩm Sương.



Ngay từ đầu, cậu ta cũng không chú ý tới, nhưng sau đó càng nhìn càng thấy không đúng.



Ven đường, Tần Vô Đoan và Bạch Cẩm Sương đang trò chuyện vài câu, phát hiện cảm xúc của cô không hoàn toàn hỏng bét như mình tưởng tượng, lúc này anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Anh đi đặt xe, đưa em trở về nhé!"

Bạch Cẩm Sương gật nhẹ đầu, Tần Vô Đoan lấy điện thoại ra, vừa muốn gọi đặt xe.



Đột nhiên, anh ấy nhìn thấy một người đàn ông đang tới gần, cách lưng Bạch Cẩm Sương chỉ có khoảng hai, bố bước chân.



Tần Vô Đoan lập tức ý thức được



.