*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Chương 723: Nhà bác học điên
Tân Minh Xuân chỉ cảm thấy thực sự không nỡ, đôi tay khẽ run rẩy, cậu ta muốn vươn tay ra ôm bố mẹ.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến ngoại hình và tuổi tác hiện tại của bản thân, cậu ta ngừng lại, cậu biết rằng nếu thực sự mình làm như vậy nói không chừng sẽ bị nghĩ là mắc bệnh điện.
Nếu có người biết được cậu ta là một người trùng sinh, liệu cậu ta có bị kéo đi để làm thí nghiệm không?
Cậu ta đã từng nghe nói về những nhà bác học điên với những ý nghĩ kỳ quặc, cậu ta cảm thấy linh hồn con người do các bước sóng khác nhau cấu thành lên.
Nếu một người chết rồi có thể tạo ra một loại công cụ chấp nhận bước sóng linh hồn này, đợi đến lúc tìm thấy một cơ thể phù hợp có thể đem bước sóng linh hồn này nhập vào cơ thể, làm cho người này hồi sinh.
Đương nhiên, quan điểm như vậy nhất định sẽ bị vô số người phản bác trêu chọc, nếu như linh hồn thực sự là bước sóng, làm sao có thể không kiểm tra, đo lường cho được.
Nhưng có một quan điểm khác cho rằng bước sóng linh hồn của mỗi người là khác nhau, giống như con người không ai là giống nhau.
Khi một người chết đi rồi, bước sóng đó sẽ tiêu tan trong không khí và rất khó để tách ra khỏi các bước sóng khác trong tự nhiên, do đó không ai có thể kiểm tra, đo lường bước sóng linh hồn.
Giả thuyết như vậy thực sự đã được đưa ra.
Tần Minh Xuân không dám nghĩ, nếu mình rơi vào tay người như vậy phải chăng cậu ta sẽ bị nhốt trong phòng thí nghiệm cả đời hay là không?
Thậm chí cử coi như gia đình nhận ra cậu ta, nếu tin tức như vậy được nhà nước biết thì sao? Họ sẽ bỏ qua nguồn vật liệu nghiên cứu thí nghiệm tốt như vậy hay sao?
Sợ rằng tới lúc đó nhà họ Tân cũng không đủ sức ngăn cản.
Đúng vậy, trong mắt một số nhà nghiên cứu về gen và cơ thể con người, một người khác loài như cậu ta chính là vật liệu thí nghiệm.
Tân Minh Xuân đè nén cảm xúc trong lòng, cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại, nhưng vẫn không có đưa tay ra.
Mặc Tổ Nhiên vô cùng ngạc nhiên, chàng trai này cứ nhìn bà ấy và Tần Hạo, thật kì quái làm sao.
Bà ấy nhíu mày: “Chàng trai, cậu có chuyện gì sao?” Tân Minh Xuân vội lắc đầu: “Không có gì”.
Tân Hạo ánh mắt có phần trùng xuống: “Không có gì sao cậu lại chặn đường?” Lẽ nào cậu ta không thấy rằng cổng nhà trẻ rất rộng hay sao?
Tân Minh Xuân giật mình ngơ ngác, nhanh chóng lùi một bước, cúi đầu: "Thật xin lỗi!”
Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên đều không để ý tới sự thay đổi của Tần Minh Xuân, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là người xa lạ.
Cho đến khi Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên bước đi, Tân Minh Xuân vẫn chưa hoàn hồn.
Bạch Cẩm Sương khẽ cau mày: “Tân Minh Xuân, không sao chứ?”
Tần Minh Xuân lập tức lắc đầu, giọng nói có chút ngập ngừng: "Không sao!”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cảm ơn cậu hôm nay đã đến trường mẫu giáo với tôi.
Cậu về phòng làm việc trước đi.
Tôi vẫn còn chút chuyện cần giải quyết!”
Tân Minh Xuân gật đầu, không khước từ, xoay người rời đi.
Lâm Kim Thư nhìn theo bóng lưng Tân Minh Xuân rời đi, vẻ mặt phức tạp: "Cẩm Sương, cấp dưới này của cậu...cảm thấy có chút kỳ quái!”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương có chuyện, liếc nhìn cô ấy một cái: “Kỳ quái chỗ nào?”
Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương dường như là không nhận ra điều gì, cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Vừa rồi cậu nói có chuyện cần giải quyết, chuyện gì vậy?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư: “Tìm chỗ ăn trước đi!”
Họ đi đến tiệm ăn gần nhất.
Trong suốt bữa ăn Bạch Cẩm Sương dường như đều rất trầm lặng.
Sau khi ăn xong, bọn họ gửi con trở lại nhà trẻ, thầy giáo Bối không nói gì, nhưng hứa sau này sẽ không để hai đứa trẻ bị Lưu Báo Khánh bắt nạt.
Bạch Cẩm Sương nghe vậy liền bình tĩnh nói: “Chỉ cần đứa nhỏ không bị ảnh hưởng gì, nếu như tôi có đâm kiện với Lưu Ngọc Hoa, tôi sẽ cố gắng hết sức không làm ảnh hưởng đến nhà trường!”
.