*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy Lâm Thường sẵn lòng tin tưởng Tề Bạch Mai, nhưng lúc trước bị công ty giải trí Minh Xuyên gạt một lần nên anh cũng không muốn lại bị gạt một lần thứ hai.
Tề Bạch Mai nghe nói như thế thì khẽ cười nói: “Người khác tôi không nói, còn riêng hợp đồng của anh sẽ có kỳ hạn một năm, mặc kệ anh có phát triển tốt hay không đều cho anh cơ hội tiếp tục ký hợp đồng vào năm sau, có muốn ký tiếp hay không là quyền tự do cá nhân của anh, những quy định chi tiết khác đến lúc ký hợp đồng anh có thể thảo luật cùng luật sư
Lâm Thường rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cô Tề, rất cảm ơn cô, tôi sẽ gia nhập công ty giải trí mạng của cô!”.
Tề Bạch Mai phất tay: “Không cần cảm ơn, tôi và bạn trai còn phải cám ơn anh nữa đó, lần này may nhờ có anh, nếu không thì có lẽ hai chúng tôi đã gặp vấn đề lớn trong rừng nhiệt đới rồi!”
Lâm Thường có hơi bất ngờ: “Không nghiêm trọng như vậy đâu! Hai người đều là người tốt có mệnh tướng, cho dù không có tôi cũng có thể an toàn rời đi!”
Tề Bạch Mai mỉm cười, không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa, mà nói: “Công ty giải trí mạng của tôi thuộc về tập đoàn Mervin là đúng.
Tuy nhiên, hiện giờ công ty đang chuẩn bị cho việc thành lập ở thành phố Trà Giang.
Sau khoảng một tuần mọi thứ sẽ sẵn sàng.
Tôi sẽ nhờ nhóm luật sư ở thành phố Tây Hải liên hệ với anh để thảo luận về việc ký kết hợp đồng.
Còn tuần này tôi sẽ nhờ người giải quyết việc chấm dứt hợp đồng của anh.
Anh nghĩ sao?”
Lâm Thường gật đầu: "Tôi nghe theo sự sắp xếp của cô Tề!”
Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam vốn dĩ đến đây để cảm ơn Lâm Lôi, họ chưa chuẩn bị quà cảm ơn vì chọn quà thế nào cũng thấy quá nhẹ, họ chỉ định đi qua gặp Lâm Thường trước, sau đó sẽ dựa vào tình hình của anh để chuẩn bị món quà có thể biểu đạt được tấm lòng chân thành của họ.
Không ngờ lại xảy ra chuyện Lâm Thường chấm dứt hợp đồng với công ty, lần này Tế Bạch Mai giúp Lâm Thường cũng coi như đã giải quyết được vấn đề trong lòng.
Khi Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam trở về sắc trời có vẻ không được tốt cho lắm.
Tề Bạch Mai nhìn bầu trời âm u thì không biết vì sao trong lòng lại có dự cảm không tốt.
Vân Thành Nam giơ tay ấn màn hình điều khiển xe, đột nhiên lại ấn vào mục mở radio.
“Theo tin chúng tôi nhận được, cơn bão số 27 sẽ đi qua thành phố Tây Hải vào lúc 8 giờ tối nay.
Khi đó sẽ gây ra mưa bão trên diện rộng.
Xin quý vị thính giả cố gắng không đi ra ngoài...”
Tề Bạch Mai liếc mắt nhìn thoáng qua Vân Thành Nam: “Hôm nay có bão sao?”
Vân Thành Nam trầm mặc: “Radio nói có thì chắc là có đi.
Thời tiết ở thành phố Tây Hải có bão không phải là chuyện bình thường sao? Sáu năm trước không phải Mặc Tu Nhân bị mắc kẹt thành phố Tây Hải mấy ngày vì bão sao?”
Vẻ mặt Tề Bạch Mai lo lắng: “Cũng không biết có nghiêm trọng không?”
Vân Thành Nam nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài: “Chắc trời sẽ mưa to đấy.
Anh sẽ mua thêm mấy thứ đồ trên mạng, để siêu thị giao trực tiếp đến nhà! Khi chúng ta về đến nơi thì có lẽ là đồ cũng vừa đến rồi!”
Tề Bạch Mai gật đầu: “Như vậy cũng tốt!”
Cô ấy vốn định đi ra ngoài ăn cơm cùng Vân Thành Nam, nhưng bây giờ xem tình hình thời tiết thì cô ấy cũng không dễ đi ra ngoài được.
Không biết vì sao trong lòng Tề Bạch Mai luôn cảm thấy hoảng hốt không nói rõ được, tuy rằng dự báo thời tiết đã dự đoán là bão về thành phố Tây Hải, nhưng...không biết vì sao, trong lòng cô luôn có dự cảm không ổn.
Vân Thành Nam thấy cô lo lắng thì mở miệng nói: “Đừng quá lo lắng!”
Tề Bạch Mai xoay người nhìn thoáng qua Vân Thành Nam, đột nhiên nói: “Em tìm được người truy sát chúng ta ngày hôm đó rồi”
Vân Thành Nam giật mình: “Nhanh như vậy sao?”
Tề Bạch Mai nhìn bộ dạng giật mình của Vân Thành Nam thì nhíu mày, có vẻ khá đắc ý: “Đó là chuyện đương nhiên, nếu được thưởng lớn thì muốn điều tra một việc trong nội bộ công ty quá đơn giản.
Chứng cứ đã nằm trong tay em rồi.
Anh yên tâm.
Chiều hôm nay trước khi đi đến nhà Lâm Thường em đã báo cảnh sát rồi.
Nếu không có gì sai sót thì mấy người đó đã được mời lên đồn uống trà rồi đấy”
Vân Thành Nam có phần lo lắng: “Những chứng cứ đó...không đủ để làm gì bọn họ thì sao?
Anh lo nếu những người đó được ra ngoài sẽ càng trả thù Tề Bạch Mai nghiêm trọng hơn.
Tề Bạch Mai không cho là đúng: “Anh yên tâm đi, em còn có chứng cớ khác mà, nếu em dám báo cảnh sát thì đã nắm chắc họ có vào mà không có ra.
Họ làm ra nhiều việc đuối lý như vậy, lần này sẽ không dễ dàng phủi sạch tội đâu”.
Thấy Tề Bạch Mai nói như vậy Vân Thành Nam cũng nhẹ nhàng thở ra, anh không nhịn được giơ tay nhéo lỗ tai Tề Bạch Mai: “Là tại anh không đủ năng lực, không bảo vệ được em!”.
.