Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn - Chương 967: Anh Nghĩ Anh Là Ai




**********

Chương 972: Anh nghĩ anh là ai

Vân Yến hít sâu một hơi, cô ấy không tức giận, dù sao cô ấy cũng là người nói dối trước!

Cô ấy cười một cách cứng ngắc: "Anh Sở, anh Sở, Sở Tuấn Thịnh, anh không sao chứ? Không sao thì, tôi đi đây!" Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ấy như sắp nổi giận, đổi giọng chất vấn thành một câu: "Vậy hôm nay tại sao cô lại nói dối tôi?"

Vân Yến nghiêm nghị nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không có lừa gạt, chỉ là nhất thời tôi có đi xem mặt!"

Sở Tuấn Thịnh tức giận cười, không ngờ hiện tại lại không thừa nhận: "Tôi không tin, cô cho rằng tôi ngu ngốc?" Vân Yến liếc anh ta một cái: "Ừ, tôi thấy anh khá là ngốc, cho nên mới nói dối anh, nên mặc kệ tôi đi!"

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh cảm thấy được cưng chiều và bất lực, một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Từ nay về sau đừng giấu giếm chuyện hẹn hò của tôi nữa!"

Vân Yến ánh mắt lóe lên: "Anh là ai? Anh nói tôi không xem mắt là không được đi xem mắt chắc.



Tôi nghe lời bố mẹ tôi chứ tôi nghe anh à!"

Sở Tuấn Thịnh nghe vậy thì hơi nhíu mày.



Anh ta im lặng một lúc, mới nói: "Có người tới rồi, nói chuyện không thích hợp, lên xe đi!"

Khi Vân Yến nghe anh ta nói vậy, cô ấy quay người đi về phía xe của mình.





Kết quả là Vân Yến đã bị Sở Tuấn Thịnh kéo cánh tay và bắt lên xe.



Vân Yến đang định lên ghế trước, nhưng Sở Tuấn Thịnh nói: "Ngồi ở phía sau, tôi sẽ làm tài xế cho cô!"

Vân Yến nhướng mày, trực tiếp đi về phía sau: "Tùy anh!"

Kết quả là vừa vào ghế sau, Sở Tuấn Thịnh liền trực tiếp mở cửa bên kia, từ bên kia đi vào ghế sau.



Vân Yến nhìn anh ta chằm chằm: "...Không phải anh nói muốn làm tài xế cho tôi sao?"

Sở Tuấn Thịnh trực tiếp khóa điều khiển trung tâm, lạnh lùng nhìn Vân Yến: "Tôi sẽ nói cho cô biết tôi là ai, trở thành tài xế cho cô cũng không muộn!"

Vân Yến trong tiềm thức cảm thấy không tốt, lập tức dựa vào cửa xe cảnh cáo Sở Tuấn Thịnh: "Đừng có vớ vẩn, tối cảnh cáo anh rồi đấy...!

Cô ấy còn chưa kịp nói hết lời, đã bị Sở Tuấn Thịnh uy hiếp, nắm lấy hai bàn chân tùy tiện cào cấu, hôn lên cửa xe.





Nụ hôn của Sở Tuấn Thịnh đầy tức giận và xúc động, bị đè nén kịch liệt, Vân Yến không thể thở được.



Vân Yến mặt trong phút chốc đỏ bừng, cả người giấy dụa, đây là nụ hôn đầu của cô ấy, Sở Tuấn Thịnh chết tiệt, làm sao dám tới đây!

Sở Tuấn Thịnh lợi dụng này đắc tội với chính mình, thể nhưng bắt nạt cô ấy một cách cứng rắn như vậy!

Khi nụ hôn kết thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Yến đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ, đỏ bóng, cổ họng khô khốc không thể giải thích được.



Sở Tuấn Thịnh giọng nói trầm ấm, xúc động: "Cô nói tôi là của cô?"


Khi Vân Yến bị hôn, tim đập rộn ràng, cũng có chút không đúng: "Tôi không phải của anh!"

Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ấy cố định, giọng điệu độc đoán, nhưng không có buông tay cô ấy ra: "Cô cầm lấy bó hoa của tôi, chính là người của tôi.



Đừng nói dối tôi đi gặp người khác!"

Vân Yến hai mắt đỏ hoe, không biết là bị hôn hay là tức giận: "Anh vừa mới cấm đoán tôi không được đi xem mặt đó.



Bố mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi một buổi xem mặt đó.



Anh là cái thá gì chứ!"

Sở Tuấn Thịnh nói: "Tôi là bạn trai của cô!"

Vân Yến nhìn hắn chằm chằm: "Anh không phải!" Sở Tuấn Thịnh ánh mắt nhìn cô thật sâu: "Cho cô thêm một cơ hội nói, tôi là bạn trai của cô!"



Vân Yến làm sao có thể khuất phục mà thốt lên: "Không!"

Kết quả là vừa nói xong, Sở Tuấn Thịnh trực tiếp hỗn cô ấy, cô ấy không có cơ hội nói nữa, Vân Yến giằng co hai lần, cuối cùng cũng không động đậy nữa.



Khi Sở Tuấn Thịnh hôn xong, cô ấy đỏ mặt, thở hồn hen.



Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ấy, giọng nói trầm khàn khàn "Nói, tôi là gì của cô?"

Vân Yến đỏ mặt, ngậm miệng im lặng.



Sở Tuấn Thịnh nói: "Tin hay không, tôi sẽ hôn cô cả buổi chiều!"

Vân Yến nhưởng mi nhìn anh ta: "Vậy...anh đang hành hạ tôi, hay là đang tự hành hạ mình?"

Sở Tuấn Thịnh nhìn chằm chằm cô ấy, hai mắt có chút đỏ lên, đột nhiên trực tiếp duỗi tay ra ôm Vân Yến vào trong lòng, dường như muốn cọ xát cô ấy vào trong cơ thể, thanh âm nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không biết cô biết hay không, tôi thực sự muốn ăn cô đấy!"

Vân Yến khế khịt mũi: "Lại còn ăn tôi nữa, cho dù là tôi nói dối anh, anh thật sự đã quên chuyện anh lừa gạt tôi trước đây à?"

Sở Tuấn Thịnh nghe vậy liền ôm lấy Vân Yến và để cằm trên vai cô ấy, trầm giọng nói: "Tôi không cố ý!" Vân Yến nhếch miệng: "Vậy thì hôm nay tôi không cố ý!"

Cô ấy không giả vờ nữa, Sở Tuấn Thịnh đã đoán được cô ấy nói dối khi gọi điện, không cần thiết phải giả vờ như vậy!

Sở Tuấn Thịnh bất lực thở dài, vươn tay xoa xoa tóc của cô ấy: "Cô nói...cô sao lại bồn chồn như vậy? Tôi vừa mới cho một số người xuất ngoại, cô cho tôi cái này!"

Vân Yến ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng Sở Tuấn Thịnh lại đè đầu, đè ở trong ngực anh ta: "Cô đừng nhúc nhích!" Vân Yến mím chặt miệng: " Kiều Thanh Tuấn đã ra nước ngoài?"

Sở Tuấn Thịnh hừ một tiếng "ừm" và nói thêm: " Vương Tư Long cũng đã ra nước ngoài"

Vẫn Yến lần này thực sự kinh ngạc: "Anh...anh sắp xếp cho anh ta đi nước ngoài?"

Sở Tuấn Thịnh hoàn toàn không có ý định che giấu: "Tôi biết được một chút thủ đoạn"

Vân Yến có tâm trạng phức tạp: "Anh không sợ tôi tức giận sao?"

Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy biết Vương Tư Long đi nước ngoài cũng là do Sở Tuấn Thịnh làm!


Sở Tuấn Thịnh trầm giọng nói: "Muốn tức giận tôi cũng không nhịn được, nhưng tôi không muốn nhìn thấy đổi thủ của tôi lảng vảng ở trước mặt cô, không nghĩ tôi đã làm gì sai!" "

Vân Yến bĩu môi: "Hừ...Là anh cho rằng mình không có làm gì sai, thì anh nói cho tôi làm cái gì!"

Sở Tuấn Thịnh không nhịn được liền xoa đầu cô ấy: "Tồi nói cho cô biết, là vì tôi muốn cô biết chuyện này.



Tôi là người cởi mở và thành thật.



Tôi không có gì phải giấu giềm cô.



Tôi ghét bọn họ đuổi theo cô.






Chạy theo thôi cũng là phiền phức.



Tôi sẽ không nói hết được sự khó chịu của tôi, nhưng cô, nếu tôi không đến đây ăn tối với bạn bè hôm nay, tôi còn không biết, cô đi xem mặt rồi!"

Vân Yến nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp: "Không phải cố ý! Thật sự không thể từ chối được vì bố mẹ tôi hối!"

Sở Tuấn Thịnh ánh mắt lóe lên, không nhịn được nên đã hôn lên trán của cô ấy: "Căn bản là bố mẹ cô đang muốn giục cô, cô cứ nói có bạn trai đi!"

Vân Yến không khỏi vươn tay đẩy anh ta: "Tại sao tôi lại không biết mình đã có bạn trai?"

Sở Tuấn Thịnh hơi buông tay ra nhìn cô ấy: "Bạn trai của cô không phải là tôi sao?"

Mặc dù Sở Tuấn Thịnh đã buông Vân Yến ra, nhưng sau lưng Vân Yến vẫn có cửa xe, và cô ấy không thể đi xa.



Cô ấy trợn tròn mắt: "Tôi không nói cái này!

Sở Tuấn Thịnh ánh mắt lạnh lùng: "Cho nên, cô vẫn là thiếu chút nữa bị tôi làm cho cứng ngắc!"

Vân Yến có chút đỏ mặt khi nghĩ đến hành vi độc đoán của Sở Tuấn Thịnh vừa rồi: "Đừng như thế nữa, anh cũng nghiện rồi đấy!"

Sở Tuấn Thịnh thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, tôi quả thực nghiện hôn rồi, tôi hy vọng sau này có thể hôn cô một cách đường đường chính chính!"

Vân Yến buồn chán hồi lâu Sở Tuấn Thịnh nói chuyện không trả lời được, liền nói: "Anh mở xe tôi muốn xuống xe, tôi buổi chiều phải đi làm.



Tôi không giống anh.



Anh là ông chủ.



Anh không cần đi làm!"

Sở Tuấn Thịnh nói: "Vậy cô tới công ty của chúng tôi, cho dù không làm việc, cũng không ai nói cô!" Vân Yến nhìn anh ta sững sờ nói: "Anh muốn tôi làm cho anh, anh mơ đi!"

Sở Tuấn Thịnh cười tủm tỉm: "Tôi còn nghĩ cô như một giấc mơ vậy!".