Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 1093: Hành động dại dột




**********

Chương 1093: Hành động dại dột

Mặc Tu Nhân nhìn anh ta mà mặt không chút cảm xúc: "Anh sao vậy?"

Tâm trạng của Sở Hạnh Từ sau khi nghe được lời của Mặc Tu Nhân chính là: "Anh tới đây, chính là vì muốn khích tôi sao?" Anh ta từ từ bình tĩnh lại, thế nhưng, anh ta vẫn không cách nào tiếp nhận sự từ bỏ này của Thẩm Đinh Nhiên.

Bây giờ, anh ta cứ nhắm mắt lại thì liền có thể nghĩ đến lời của Mặc Tu Nhân, cả đời này, đời sau nữa, hay đời sau sau nữa cũng không thể gặp được, mà chỉ có thể nhớ đến cái này, trong lòng anh ta liền giống như bị dao cứa vậy.

Anh ta thật sự hối hận, trước khi anh ta ở đây, nên giấu Thẩm Đinh Nhiên đang bị ngất xỉu đi, như vậy... Sẽ không tận mắt nhìn thấy cô ấy làm chuyện dại dột như vậy!

Tuy rằng Mặc Tu Nhân không cách nào đồng cảm với Sở Hạnh Từ, thế nhưng, từng là kiểu người giống như anh ta, anh vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của Sở Hạnh Từ.

Anh nhìn Sở Hạnh Từ mà mặt không chút cảm xúc, nói: "Tôi khiêu khích anh sao? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ đang phân tích đúng đắn cho anh, nếu anh chết rồi mà lỡ như Thẩm Đinh Nhiên chưa chết, đến lúc đó, cô ấy và Lục Thành Ngôn đều không có ai vậy chăm sóc, lùi một bước mà nói, coi như là cô ấy đã chết, vậy anh đi chết theo cô ấy, những Lục Thành Ngôn vẫn cần có một chờ người chăm sóc, tốt nhất nên anh hãy suy nghĩ kĩ đi!"

Mặc Tu Nhân nói rất thẳng thừng, Sở Hạnh Từ hung hăng trừng mắt nhìn anh hồi lâu, mới trầm giọng mà nói: "Bây giờ tôi phải đi tìm cô ấy!"

Mặc Tu Nhân cũng hết cách cả nhún vai nói: "Anh muốn vậy thì cũng tùy anh thôi!"

Mặc Tu Nhân nói xong, liền xoay người định rời đi.

Sở Hạnh Từ đột nhiên mở miệng nói: "Mặc Tu Nhân, cám ơn anh!"

Mặc Tu Nhân xoay người nhìn anh ta một cái, có chút buồn cười: "Anh cảm ơn tôi vì cái gì?"

Sở Hạnh Từ nhắm mắt lại: "Cảm ơn anh vừa rồi đã kéo tôi trở về từ bờ vực!"

Mặc Tu Nhân nghe được lời này, ánh mắt lóe lên: "Anh đúng thật là suy nghĩ quá nhiều rồi, không phải tôi kéo anh trở về, tôi chỉ là vì muốn Cẩm Sương an tâm mà thôi!" Sở Hạnh Từ rũ mắt xuống, rồi nói: "Vậy thay tôi cảm ơn cô Bạch!"

Mặc Tu Nhân không ngờ rằng, lúc này Sở Hạnh Từ lại bình tĩnh như vậy, anh đột nhiên có chút tò mò, không biết trong lòng Sở Hạnh Từ giờ phút này có hối hận vì chuyện lúc trước anh ta định giam cầm Thẩm Đinh Nhiên không?

Anh nhìn Sở Hạnh Từ nói: "Tôi thấy đồ trong xe của anh rồi!"

Sở Hạnh Từ ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tu Nhân hỏi: “Đồ gì cơ?"

Mặc Tu Nhân không hề quanh co nói: "Đồ mà anh định dùng để giam cầm Thẩm Đinh Nhiên!"

Sắc mặt Sở Hạnh Từ khế biến đổi: "Anh...

Mặc Tu Nhân mặt không chút thay đổi: "Có lẽ là Mặc Ngôn và Triệu Văn Vương sợ anh phát điên, định trói anh lại, mới phát hiện ra!"

Sở Hạnh Từ cúi thấp mặt nói: “Bây giờ anh biết thì cũng có thể làm gì chứ!”

Mặc Tu Nhân cảm thấy có chút châm chọc, liền nói: "Tôi biết thì có thể làm gì, chuyện của anh liên quan gì đến tôi, anh cũng biết đấy, tôi tới đây chỉ là bởi vì Cẩm Sương đau lòng cho Thẩm Đinh Nhiên, lo lắng về chuyện của cô ấy mà thôi. Lại không ngờ rằng, cuối cùng Thẩm Đinh Nhiên làm chuyện nông cạn như vậy, tôi chính là có chút tò mò, nếu anh sớm biết kết cục này, anh còn có ý nghĩ cực đoan như vậy hay không?"

Sở Hạnh Từ nhìn Mặc Tu Nhân, ánh mắt trầm hẳn xuống, anh ta nói từng chữ từng chữ một: "Tôi chỉ trách là mình đã không trói cô ấy lại sớm!"

Mặc Tu Nhân nghe được lời này, ánh mắt khẽ lóe lên, lập tức cười lên nói: "Anh quả nhiên là biến thái hơn tôi rất nhiều!"

Nói thật, sáu năm sau, lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cũng từng có loại ý nghĩ điên cuồng cực đoan này.

Anh cho người trông chừng Bạch Cẩm Sương, sắp xếp xung quanh cô bằng người của mình, lúc đó trong lòng anh nghĩ một cách u ám, nếu Bạch Cẩm Sương dám rời khỏi Thành phố Trà Giang, rời khỏi phạm vi giám sát của anh một bước, thì anh sẽ giam cầm Bạch Cẩm Sương, khiến cho cô không có cách nào rời khỏi mình được dù chỉ một bước.

Nhưng cuối cùng, anh biết được chuyện Bạch Cẩm Sương gặp phải năm đó, biết được sự mất một phần trí nhớ của cô, cuối cùng anh dường như đã mềm lòng, anh yên lặng cùng cô trị liệu chứng bệnh mất trí nhớ đó, yên lặng chờ cô nhớ lại mình.

Bây giờ nghĩ lại, anh và Sở Hạnh Từ chính là cùng một loại người, thực ra chỉ có tình yêu mới có thể cảm hóa.

Mà anh cũng khá là may mắn vì Bạch Cẩm Sương đã cảm hóa anh, thế nhưng, Sở Hạnh Từ lại không may mắn như vậy, anh ta bởi vì hận thù sâu đậm, hại chết bố mẹ Thẩm Đinh Nhiên, vậy anh ta mới nhận ra được sự quan trọng của Thẩm Đinh Nhiên đối với mình.

Thế nhưng, đã đến bước này, trừ phi Thẩm Đinh Nhiên là một kẻ ngốc, nếu không, cô ấy sẽ không thể nào dùng tình yêu để cảm hóa Sở Hạnh Từ nữa!

Nói cho cùng, tất cả những chuyện này thực sự phải trách Sở Hạnh Từ, thế nhưng, cũng phải nói rằng, anh ta không may mắn như Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân nghĩ, nếu thật sự yêu một người nào đó, thật sự không nỡ ra tay làm tổn thương cô ấy, trước kia anh không hiểu lắm, về sau khi mà ở chung với Bạch Cẩm Sương, anh mới dần dần thay đổi từng chút từng chút một, hiểu được tình yêu đích thực, đến cuối cùng là như thế nào.

Lúc Mặc Tu Nhân trở về chỗ để xe, Bạch Cẩm Sương còn đang ngẩn người.

Mặc Tu Nhân đi qua đó, vươn ngón trỏ ra, nhéo nhéo mũi cô: "Em yêu, chúng ta về thôi!"

Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân một cái, có lời muốn nói nhưng lại bị chặn lại: “Thẩm Đinh Nhiên...

Mặc Tu Nhân nói: "Chuyện của Thẩm Định Nhiên anh đã giao cho Triệu Văn Vương và Mặc Ngôn rồi, cũng cho thêm người đi tìm, Thẩm Đinh Nhiên cuối cùng đã ra sao, chúng ta cũng không biết, chúng ta cố gắng tìm người là được rồi, những thứ khác, chỉ có thể xem vào ý trời thôi!"

Bạch Cẩm Sương cũng biết, lời nói của Mặc Tu Nhân không sai, cô mím môi: "Được rồi, chúng ta trở về đi!"

Mặc Tu Nhân muốn tới Lan Thành ngay lập tức, Thành phố Trà Giang có rất nhiều chuyện cần anh tự mình giải quyết, Bạch Cẩm Sương cũng không muốn đề Mặc Tu Nhân lãng phí toàn thời gian ở đây, Mặc Tu Nhân không muốn cô đau lòng, thật ra, cô cũng không đành lòng khiến Mặc Tu Nhân phải mệt mỏi.

Lúc trở về, Mặc Tu Nhân lái xe, Triệu Văn Vương và Mặc Ngôn ở lại bên này, cùng Sở Hạnh Từ tìm người.

Khi xuống xe, Bạch Cẩm Sương cảm thấy, cảm giác áp lực trong lòng dường như mới bớt đi một chút.

Cô nhìn Mặc Tu Nhân, đột nhiên hỏi: "Em nghe nói Sở Hạnh Từ sau đó hình như đã bình tĩnh lại, anh làm sao mà khuyên được anh ta vậy?"

Mặc Tu Nhân nói: "Anh cũng không khuyên gì anh ta cả, chỉ là bình tĩnh giúp anh ta phân tích tình hình này một chút mà thôi!"

Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu mày: "Anh phân tích thể nào?"

Mặc Tu Nhân nói lại hết với Bạch Cẩm Sương những lời mà anh đã nói với Sở Hạnh Từ: "Dù sao điều gì nên nói, anh đều nói rồi, cụ thể làm như thế nào, thì phải xem Sở Hạnh Từ thôi!"

Bạch Cẩm Sương mím môi: "Trước đây anh nói, nếu Thẩm Đinh Nhiên may mắn sống sót, anh sẽ giúp em... Đưa cô ấy đi, đúng không?"

Ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, gật gật đầu: "Ừm, chỉ cần tìm được cô ấy!"

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này của Mặc Tu Nhân, trong lòng nhẹ nhõm hơn chút.

Chỉ đáng tiếc là, hai ngày sau đó, người của Mặc Tu Nhân và người của Sở Hạnh Từ, tìm khắp đoạn nước chảy xiết và vùng hạ lưu của sông Thành phố Trà Giang, tất cả đều mò vớt khắp nơi, cũng không tìm được dấu vết của Thẩm Đinh Nhiên.

Thẩm Đinh Nhiên rơi xuống nước, không rõ sống chết, sang ngày thứ ba, người của Mặc Tu Nhân liền rút lui.

Bạch Cẩm Sương trong lòng đau khổ, nhưng cũng không muốn làm khó bắt Mặc Tu Nhân phải đi tìm thêm, dù sao, người rơi xuống nước ba ngày, nếu như còn chưa tìm được, khả năng có thể tìm được là rất thấp, huống chi, đoạn nước đó chảy rất xiết, không ai biết được, Thẩm Đinh Nhiên cuối cùng đã bị trôi tới nơi nào.

Về phần Sở Hạnh Từ, anh ta giống như một kẻ điên rồ, căn bản không tin Thẩm Đinh Nhiên xảy ra chuyện, anh giống điên cuồng, mỗi ngày không ngừng ở bên kia vớt vớt. Nhưng tiếc là... Cuối cùng cũng chẳng tìm thấy gì cả.

Sau đó Bạch Cẩm Sương nghe người ta nói, Sở Hạnh Từ ở bên bờ sông Thành phố Trà Giang, dọc theo bờ sông, hỏi thăm suốt dọc đường, đã ra khỏi tỉnh rồi, vẫn không tìm được dấu vết của Thẩm Đinh Nhiên.

Chỉ là, dù sao thì cô ấy chưa rõ sống chết thế nào, Sở Hạnh Từ cứ suy nghĩ như vậy, anh ta giống như một con rối, không còn thiết sống, chỉ là không ngừng nhờ người dò xét tin tức của Thẩm Đinh Nhiên.