Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 108




Không biết người đàn ông ở đầu dây bên kia đã nói gì, Hà Dĩ Phong cười lạnh: “Nếu như cô ấy thật sự có dã tâm thì thì đã chẳng bị cậu lừa gạt!

Nhan Từ Khuynh, tôi biết suy nghĩ của cậu bây giờ cũng giồng như tôi. Cậu cũng phát hiện ra mọi việc phát triển đến mức bản thân không thể khổng chế được, vậy nên cậu vẫn luôn không muốn về nhà, không muốn gặp cô ấy Thì ra, Hà Dĩ Phong đối xử tốt với cô ñhư vậy, lúc trước còn cố ý đưa cho cô địa chỉ kia, là do Nhan Từ Khuynh cố ý sắp xếp.

Cũng đúng thôi Bạn của Nhan Từ Khuynh, làm gì có chuyện giúp mình mà không có lý do chứ?

Nếu như lúc trước mình không chủ động đền nhà tìm anh ta, cầu xin anh ta, thì bây giờ, làm sao có thể đi đến cái ngõ cụt không chút đường lùi này chứ.

Bên trong phòng Hà Dĩ Phong còn đang nói gì đó, nhưng anh ta đang nói những gì, Dương Họa Y rốt cuộc cũng Không nghe rõ nữa Cô yên lặng đi ra ngoài, xem nhứ hôm nay chưa từng tới đây.

Dương Họa Y không biết bản thân lầm sao rời khỏi được nơi đó, cả người Cô rã rời, vừa nghĩ đến những lời Hà Dĩ Phong nói, sâu trong lòng cô cảm thấy Xót xa.

Cô không bước đi được nữa, rã rời đứng bên đường, chỉ khẽ chớp, nước mắt lập tức rơi lã chã Người qua đường nhìn thấy cả khuôn mặt cô đầy nước mắt, khẽ giọng.

bàn tán xem là cô gặp trắc trở tình cảm hay công việc không thuận lợi Đột nhiên có một cánh tay duối ra trước mắt, trong tay đang cầm một gói khăn giấy chưa mở. Cô nhóc rụt rè, sợ làm phiền cô: “Chị gì ơi.. Cho chị cái này.”

Dương Họa Y nhận gói giấy, nhìn cô bé đầy cảm kích, khẽ nói: “Cảm ơn em.”

Cô nhóc sửng sốt: “Ơ, không phải là… Là chị Dương Họa Y sao?“ Nói xong cô ấy lập tức nhanh chóng lắc tay, tự phủ định: “Không phải, nên gọi là mợ Nhan mới đúng.”

Cô rút khăn giấy, lau nước mắt, cười trào phúng: “Thôi đừng gọi chí là mợ Nhan nữa.”

Mợ Lâm? Một tuần trước hai từ này đổi với cô còn là mật ngọt, hiện tại đã biến thành liều thuốc độc.

“Đúng rồi, em tên gì, cảm ơn hôm đó em đã giúp chị.”

Dương Họa Y rất cảm kích, cô nhóc này đã giúp cô hai lần rồi.

“Em tên là Dương Minh Nguyệt, thật ra… Thật ra hôm đó, em cũng không phải. Hôm đó, em cũng đã chặn đường chị.”

Cô nhóc này chính là cô phóng viên đã không nhịn được giúp đỡ Dương Họa Y một tay khi cô bị bao vây.

Dương Họa Y khẽ lắc đầu: “Việc đó không trách em, em rất tốt bụng.”

Dương Minh Nguyệt được khen tới phát ngượng, mặt đỏ lên: “Chị Lê, tâm trạng chị không ổn ạ?”

“Gọi chị là Họa Y đi, chị Dương nghe cứ kì kì.”

Nhật, Họa Y…”

Dương Minh Nguyệt không ngờ, Nhan Từ Khuynh vô cảm lạnh lùng, vậy mà vợ anh lại dịu dàng thể này.

Dương Minh Nguyệt là cô gái tốt bụng giàu lòng thương người, tính tình hòa nhã, thấy tâm trạng cô không ổn, lập tức kéo Dương Họa Y đi khu vui chơi Cô ấy nói là cảnh đêm đẹp lắm, kéo cô ngồi đu quay, khi đến chỗ cao.

nhất có thể ngắm nhìn cả thành phố này, sau đó gửi đến Dương Họa Y một lời chúc tốt lành. Gió đêm lướt qua, bên cạnh có người líu ríu kể chuyện cười cho bạn, hình như cũng không buồn bã khó chịu như vậy nữa.

Lúc tạm biệt nhau ở khu vui chơi, Dương Minh Nguyệt cười híp mắt vậy tay Dương Họa Y bắt xe đến nhà hợ Lâm, Dương Minh Nguyệt đúng là cô gái có thể mang đến sự ấm áp. Cô hơi hối hận, không xin cô nhóc đó phương thức liên lạc Đến lúc cô về tới nhà họ Nhan thì đã tám giờ rưỡi Đi cả ngày, chân hơi ê ầm.

Đi đến cổng, cô dừng bước, vặn hông lắc chân.