Đợi Nhan Từ Khuynh chỉnh lại quần áo cho Dương Họa Y xong, còn kéo lại váy, sau khi khẳng định không còn bất cứ vấn đề gì nữa mới gọi Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong da mặt dày, không có chút ngại ngùng vì phá hỏng chuyện tốt của người khác, ngược lại mỉm cười nhìn Nhan Từ Khuynh: “Quan hệ giữa hai chúng ta tốt biết bao, mỗi lần đến gặp cậu đều mặt mũi tối sâm, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ đồn ra ngoài hai chúng ta cãi vã vì tình đấy”
Nhan Từ Khuynh tối sầm mặt: “Vậy phải hỏi bản thân cậu, đi vào tại sao không gõ cửa?”
“Tôi trước giờ cũng chưa từng gõ.” Hà Dĩ Phong nhún vai.
“Sau này nhất định phải gõ” Nhan Từ Khuynh nghiêm nghị nói.
“Được được được.” Hà Dĩ Phong nhìn Dương Họa Y một cái, mỉm cười gật đầu.
Cửa văn phòng vần mở toang, Hà Dĩ Phong liếc nhìn ra ngoài: “Này, đã lâu không tới đây, mấy cô thư kí xinh đẹp bên ngoài của cậu sao lại đổi thành mấy anh đẹp trai hết rồi? Nếu không phải tôi thân với cậu, còn thật sự tin vào mấy lời đồn đại đó, cho rằng cậu đổi tính rồi”
Nhan Từ Khuynh cũng không để tâm đồn đại gì, chỉ cương quyết nói hai từ: “Tôi thích”
Dương Họa Y ngược lại rất hứng thú, mắt nhìn Hà Dĩ Phong, chờ đợi nghe chuyện phiếm.
“Đồn đại gì vậy?”
“Em nhất định không đoán ra những người đó nói cái gì đâu, nếu như chính tai nghe thấy, tôi cũng không dám tin còn có những lời đồn như vậy.
Hôm đó Hà Dĩ Phong uống rượu xong ra ngoài hít thở, liền nhìn thấy một đám người ngà ngà say bên cạnh mấy cô gái tiếp rượu đang bàn luận hôn nhân trong xã hội thượng lưu. Mấy người đó nghe xong cũng phì cười, cảm thấy Nhan Từ Khuynh có tiền có thế thì sao, nhất định có chỗ không như ý.
“Những người đó lén lút vụng trộm bàn luận, nói là Nhan Từ Khuynh bị em chèn ép quá đáng, không còn hứng thú với phụ nữ, đổi sang thích đàn ông rồi.
Kể từ đó, Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y thường xuyên bị người khác chụp được ảnh hai người đang bên nhau. Họ cũng thấy Nhan Từ Khuynh rất yêu chiều cô, chuyện gì cũng đều nghe theo cô cả.
Hầu hết các hướng gió đều bình thường, nghe nói tình cảm gia đình nhà họ Nhan rất tốt, cả ngày dính lấy nhau.
Nhưng con người mà, một khi đã đông thì luôn có một vài người có tâm tư đen tối.
Những người đó như những con rệp rụt đầu trong ngóc ngách, dù là tốt hay xấu, chỉ cần qua miệng của họ thì sự thật câu chuyện sẽ méo mó †ồi tệ đến cực điểm.
Họ nói rằng Dương Họa Y sợ Nhan Từ Khuynh bỏ chạy, kiểm soát quá chặt, không cho phép bên cạnh anh có bất kỳ người phụ nữ nào.
Còn Nhan Từ Khuynh thì quay sang thích đàn ông.
Dương Họa Y nghe xong cười nắc nẻ, dường như không thể kìm lại được, nước mắt gần như trào ra.
Người ở tầm tuổi này thực sự nhàn rỗi không có việc gì để làm nên coi chuyện hôn nhân gia đình của người khác như một bộ phim tài liệu để đem ra suy đoán và nghiên cứu? Nhưng suy đoán này không có căn cứ một chút nào cả.
Mặc dù Nhan Từ Khuynh không quan tâm đến những điều này, nhưng khi Dương Họa Y coi chuyện này như một chuyện cười thì trong lòng anh vẫn có chút tức giận.
“Đáng cười lắm sao? Cười đến sắp tắc thở rồi kìa”
Cô gật đầu mạnh mẽ: “Thật là buồn cười, sao những người này có thể suy đoán ra những kết luận này nhỉ? Cho dù Hà Dĩ Phong thích đàn ông, anh cũng không thể cong được”
Chỉ có cô mới biết Nhan Từ Khuynh coi trọng chuyện đàn ông và phụ nữ đến mức nào.