Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi - Chương 49




Ánh mắt nhìn Thành Trì của hai nữ sinh kia lập tức đổi khác.

Anh đứng sau lưng Khuynh Thành, dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, khuôn mặt tuấn dật sắc bén cùng khí chất cao quý ngập tràn sức quyến rũ vô thanh.

Áo khoác màu xanh quân đội vừa người, quần dài màu đen không nổi trội nhưng rất phong cách, đôi giày dưới chân cũng toát lên vẻ phóng khoáng, mạnh mẽ, trang phục từ đầu tới chân Thành Trì đều thể hiện phong cách không tầm thường và khiếu thẩm mĩ xuất sắc của anh.

Người đàn ông như vậy bất luận xuất hiện ở đâu cũng đều là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Khí thế lạnh lùng tỏa ra từ trên người Thành Trì lại khiến người ta có đôi chút run sợ.

Khuynh Thành nhìn Nghênh Huyên và Tiểu Trân trước mặt, biểu cảm thờ ơ: "Đồng nghiệp mà thôi."

Họ vẫn chưa có tư cách trở thành bạn của cô.

"Ừ!" Thành Trì sau khi khẽ liếc nhìn họ liền lập tức nhìn đi chỗ khác, ánh mắt lạnh lùng không hệ có nhiệt độ.

Ánh mắt này khiến cho hai thực tập sinh trong lòng dấy lên vô vàn trái tim màu hồng khi nhìn thấy Thành Trì lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

Thành Trì chỉ nhìn lướt qua bọn họ bằng ánh mắt không cảm xúc cũng đủ khiến họ lạnh toát từ trong ra ngoài. Đôi mắt sâu hun hút đó không hề có sự tồn tại của họ, đó đã không còn là miệt thị nữa mà là sự áp đảo khiến người ta không thể nảy sinh bất cứ ý định phản kháng nào.

Khí chất cao quý bẩm sinh của Thành Trì khiến anh giống như một người vốn dĩ nên đứng tận trên tầng mây cao.

Nghênh Huyên và Tiểu Trân đơ người tại chỗ, sắc mặt bất giác trở nên bối rối

Khuynh Thành cũng không định hàn huyên với họ, chỉ khẽ nói với Thành Trì: "Chúng ta vào thôi."

Thành Trì cũng không hề nói gì.

Sau đó hai người đi lướt qua hai nữ sinh kia, khoảnh khắc đó, Nghênh Huyên và Tiểu Trân lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác thế nào là bị làm ngơ hoàn toàn.

Không chỉ Thành Trì, tới trong mắt khuynh Thành cũng không hề có bóng dáng của họ.

Sau khi ngồi xuống Khuynh Thành liền tránh qua vấn đề này, không muốn trò chuyện với Thành Trì về họ.

Khuynh Thành từng bị người khác nói rằng cô là người có trái tim lạnh lùng.

Vì ngoài người mà cô thừa nhận ra, những người khác đối với cô đều không hề có chút trọng lượng nào cả. Cô có thể khách sáo, lễ tiết không tìm ra bất cứ sai sót nào, nhưng những người đó cũng vĩnh viễn đừng mong nhìn thấy nội tâm của cô.

Đặc biệt là hai thực tập sinh kia, Khuynh Thành khách sáo với họ là vì mình là tiền bối và nể mặt Sài Vi Vi, người như vậy, Khuynh Thành muốn làm ngơ sự tồn tại của họ là điều vô cùng dễ dàng.

Trên thế giới này có rất nhiều thứ là tương đối, bạn khác sáo lễ độ với người khác, cũng phải được kiến lập trên việc người khác tôn trọng mình, nếu đối phương không hiểu đạo lí làm người thì cô cũng không phải đối xử nhiệt tình làm chi.

Thành Trì cũng không hỏi Khuynh Thành, sau khi nhân viên phục vụ tới, anh liền đưa thực đơn cho cô.

Tâm trạng của Khuynh Thành không mấy bị ảnh hưởng, cô khẽ cười hỏi: "Trước đây tôi nói mời anh ăn cơm, chi bằng lần này luôn nhé?"

Thành Trì thản nhiên uống nước, sau đó nói: "Lần sau."

Khuynh Thành ngạc nhiên chớp mắt: "A?"

Ý của tôi là, lần sau rồi cô mời tôi ăn cơm." Thành Trì mỉm cười: "Gọi món đi."

Thế là Khuynh Thành lại thành ra hẹn Thành Trì lần sau ăn cơm, vậy hôm nay là sao đây?

Khóe miệng Khuynh Thành mấp máy, cuối cùng cũng chỉ biết lời định nói xuống bụng, cô nghĩ những việc này không hỏi rõ ràng thì tốt hơn.

Giả vờ ngờ nghệch cũng là bản chất của con người, không phải sao?

Khuynh Thành nhìn thực đơn, gọi món mình thích sau đó đưa thực đơn cho Thành Trì.

Nhân viên phục vụ khi đi lấy thực đơn, đi ba bước ngoái đầu lại nhìn một lần, ánh mắt liên tục nhìn lên người Thành Trì không giấu vẻ trầm trồ ngạc nhiên.

Khuynh Thành liếc nhìn phản ứng của nhân viên phục vũ, bĩu môi, dù sao người đàn ông này đúng là một khối hooc-môn di chuyển, anh cứ ngồi đó không cần làm gì cũng có thể thu hút ong bướm.

Khuynh Thành và Thành Trì đều không phải là người thích nói nhiều, nhưng lần nào họ ở bên nhau, Khuynh Thành ngoại việc hơi lúng túng ra thì cũng không quá căng thẳng, hơn nữa cô thường vì Thành Trì mà nói nhiều hơn một chút.

Giống như lúc này Thành Trì cũng chỉ nói đơn giản một câu: "Vết thương của em có thể cắt chỉ chưa?"

Khuynh Thành không nhịn được bắt đầu lầu bầu: "Chắc mấy hôm nữa, trước đây có thay thuốc mấy lần, bác sĩ nhất quyết không cho cắt chỉ, nói rằng sợ vết thương không liền như dự kiến..."

Chỉ cần chưa cắt chỉ, cuộc sống của cô sẽ bị ảnh hưởng, ví dụ như tắm, rất bất tiện.

"Bác sĩ là người chuyên nghiệp, nghe lời bác sĩ không sai đâu."

"Biết rồi, tới thời gian bác sĩ nói tôi sẽ đi cắt chỉ." Khuynh Thành lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý tới việc ngữ khí của mình khi nói chuyện với Thành Trì đã vô cùng thân thiết.

Sau khi ăn xong, Thành Trì lái xe đưa Khuynh Thành về nhà, khuynh Thành nghĩ tới việc còn cần Thành Trì mang vẹt về nên cũng không từ chối.

Xe dừng lại ở dưới lầu, Khuynh Thành lúc này mới phát hiện ra một việc nghiêm trọng.

Lẽ nào cô phải bảo Thành Trì đợi ở dưới lầu còn mình thì đi lên mang vẹt xuống? Sao cứ cảm thấy không mời anh ta lên uống nước là không lịch sự, nhưng nếu như mời lên thì cũng đồng nghĩa với việc Thành Trì lên nhà cô.

Khuynh Thành tỏ ra vô cùng băn khoăn.

Thành Trì khẽ nở một nụ cười, anh không hề tốn công sức cũng có thể thông qua cái nhíu mày của Khuynh Thành để nhìn thấu suy nghĩ cô.

"Tôi đợi em ở đây, em lên mang vẹt xuống." Thành Trì chủ động giải quyết vấn đề nan giải của Khuynh Thành.

Khuynh Thành lập tức thở phào, dáng vẻ đó lọt vào mắt Thành Trì trở nên vô cùng đáng yêu.

Khuynh Thành nhanh chóng mang lồng chứa vẹt xuống chỗ Thành Trì, cô nhìn thấy con vẹt với màu lông xanh biếc ở trong lồng liền cười nói: "Bây giờ thì ổn rồi, mày sẽ không cần tranh nói với Bánh Bao nữa."

Nghe thấy hai từ "Bánh Bao", vẹt liền cất tiếng vang dội: "Bánh Bao! Bánh Bao!"

Thành Trì liền gõ lồng: "Trật tự, từ giờ trở đi mày hãy ngoan ngoãn cho tao."

"Vậy anh đi đường cẩn thận nhé, bye bye!" Khuynh Thành vẫy tay tạm biệt Thành Trì.

Thành Trì trước khi lái xe liền chăm chú nhìn Khuynh Thành: "Ngủ sớm nhé!"

Khuynh Thành đợi tới khi xe đi khuất khỏi tầm mắt rồi mới quay người vào nhà, cô cũng không biết rằng nụ cười trên môi mình vẫn chưa hề tan biến.

Còn Thành Trì khi dừng đèn xanh đèn đỏ liền gọi một cuộc điện thoại.

"Trưởng phòng Vương, tôi muốn hỏi anh một việc." Giọng anh thấp trầm hơi khán vang lên trong khoang xe, trầm ấm và uy nghiêm.