Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở - Chương 13: Bệnh trầm kha




Đoạn Hồi Xuyên cắn chặt răng, gắt gao túm chặt quần áo, đau đớn cùng những cơn co giật làm cho hắn cuộn người lại, mồ hôi lạnh như mưa điên cuồng chảy ra, ngắn ngủi trong phút chốc đã thấm ướt quần áo.



Loại thống khổ sâu đến tận xương tủy kia như đang muốn xé năm xẻ bảy người hắn, Đoạn Hồi Xuyên dùng hết nghị lực áp chế bản năng muốn kêu đau, cuống họng bị ức chế phát ra tiếng thở dốc khàn khàn nặng nề, cứ giằng co trong dằn vặt tàn khốc như vậy đến hơn mười phút, cơn đau mới rốt cục chịu chậm rãi thối lui.



Cả người Đoạn Hồi Xuyên vô lực giống như con cá mắc cạn nằm co quắp ở trên giường, nửa ngày sau ý thức mới tìm về không khác gì sống sót sau khi gặp tai nạn, tóc mái đẫm mồ hôi lạnh dính bết vào thái dương, hắn miễn cưỡng lấy tay xoa xoa mặt, nghỉ ngơi một hồi mới hơi hơi tích góp lại một chút khí lực, khó khăn đi vào buồng tắm để tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.



“Cục cục —— “



Bên ngoài cửa phòng đóng chặt mơ hồ truyền đến một hai tiếng chim hót cùng tiếng mổ cửa, trong đêm khuya yên tĩnh hiện ra đặc biệt rõ ràng. Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi mở một khe cửa nhỏ, lập tức một đống lông xù cùng một cái đầu chim nhỏ liền ra sức chen vào, ngước cổ, cùng nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ.



“… Hơn nửa đêm không đợi ở trong lồng ngủ, chạy tới làm gì? Đừng nói với tao là đói bụng muốn ăn khuya.”



Đoạn Hồi Xuyên hữu khí vô lực kéo kéo khóe miệng, để Chiêu Tài vào cửa, chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà day day trán, ngón tay trong lúc lơ đãng ấn tới hai bên thái dương, tựa như có cái cục sưng nhô ra, mơ hồ đau đớn, hắn trầm mặt, gảy gảy tóc mái để che khuất đi.



“Dát ——” Chiêu Tài uỵch cánh bay đến vai chủ nhân, coi nam nhân như gốc cây mà ngửi tới ngửi lui, một hồi lâu, mới phát ra tiếng kêu vui sướng: “Còn chưa có chết!”



“…”



Cảm tình là tới xác nhận hắn chết hay chưa? Chẳng lẽ còn sợ thi thể hắn thay đổi sao?



Đoạn Hồi Xuyên bây giờ khí lực để tức bực đều không có một miếng, chỉ đành ném mình lên giường, đơn giản nằm úp sấp trong ổ chăn giả chết. Chiêu Tài nghi hoặc mà nghiêng đầu, tuy não nó vẫn chưa tiến hóa bằng não người nhưng vẫn đủ để phán đoán chủ nhân nằm ngay đơ ra là ý gì, nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại việc nó cọ vào người nam nhân bên cạnh làm nũng.



“Ôm một cái ~ sờ sờ ~ “



Ôm cái gì! Sờ cái gì! Lão tử đầu còn đau đây, không rảnh chơi trò ngu ngốc với mi!



Đoạn Hồi Xuyên bị cọ tới cọ lui, hận không thể lập tức lột sạch một thân lông chim, ném vào trong nồi kho lên.





Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười gằn, hoàn toàn ác ý nắm chặt cái cổ Chiêu Tài, cơn sợ hãi giãy dụa hay là kinh sợ co rúm run lẩy bẩy như trong dự tưởng của hắn đều không thấy, trái lại ngoài ý muốn cảm nhận được một đám lông nhung ấm áp dễ chịu đang cọ cọ trong lòng bàn tay, cực kỳ mềm mại, nhất thời trái tim dịu lại và được đổ đầy bằng ôn nhu cùng an ủi, nỗi sợ u ám mơ hồ và sự vô nhân tính dường như lặng lẽ biến mất.



Đoạn Hồi Xuyên khe khẽ thở dài, đành ôm cái con chim trì độn ngu ngốc này vào trong lồng ngực, vuốt ve lớp lông trên cánh chim, Chiêu Tài chớp chớp đôi mắt đậu đen, thoải mái ngáy khò khò.



Trong trí nhớ, mỗi ngày một trưởng thành, tần suất phát tác của căn bệnh quái ác có từ khi còn trong bụng mẹ càng lúc càng nhanh, khi còn bé, một hai năm mới tình cờ đau một lần, sau đó là một năm mấy lần, hiện tại cơ hồ là hàng tháng phát tác —— không đúng, khoảng cách lần trước phát bệnh rõ ràng vẫn chưa tới một tháng.



Để khắc chế tật xấu này, hắn không thể không dùng tiền khổ cực kiếm được hết thảy đổ vào cái động dược liệu và trị liệu không đáy. Từ nhỏ đến lớn đếm không hết đã từng trải qua bao nhiêu lần, nỗi khổ sở giày xéo mỗi lần cũng phát triển lên một tư vị mới, sống chung với lũ mãi thành quen, cũng may chịu đựng được, chịu đựng được là ổn thôi…



Nhưng mà, lần sau thì sao? Còn những ngày bất tận trong tương lai thì sao? Lỡ như vạn nhất, Tiểu Thần phải làm gì…



Không! Không có vạn nhất! Hắn nhất định phải chống đỡ được, quen với nó, chiến thắng nó!



Đoạn Hồi Xuyên thoải mãi cuộn mình trong tấm chăn mềm mại, từ dằn vặt lúc nãy cho đến an nhàn bây giờ, cách xa như địa ngục đến thiên đường.



Không biết khi nò tới, không biết khi nào kết thúc, ngắn ngủi tầm mười phút, tính trong ngày thường cũng chỉ là thời gian hãm một chén nước chè xanh, mỗi lần giáng lâm, mỗi lần như một lần chết đi sống lại, một lần chìm vào bóng tối dài dằng dặc không thấy mặt trời.



Hắn phải mở to miệng hô hấp mới có thể bảo đảm chính mình thanh tỉnh, mà không chìm vào vực sâu tương lai và vận mệnh vô vọng, bảo đảm ngày thứ hai tỉnh lại, tất cả vẫn như thường, vô sự phát sinh.



Đoạn Hồi Xuyên mơn trớn vết đỏ rát trên ngực, hắn biết hoa văn quỷ dị nơi đó chưa rút đi, dược liệu để ngâm tắm lần trước đã dùng hết, không ngờ tới lần này phát tác đột nhiên như thế, chưa rảnh tay chuẩn bị, chẳng lẽ là nhẫn biến hóa mang đến ảnh hưởng sao?



Ngày mai, ngày mai phải đi chợ đêm một chuyến…



Mí mắt hắn chìm dần, tư duy càng vướng víu, cuối cùng trong cơn buồn ngủ và uể oải ôm Chiêu Tài ngủ say. Lúc đó ngoài cửa sổ, chân trời phía đông đã mơ hồ lộ ra một dải trắng mờ nhạt.



Giông tố qua đi trong bầu không khí tràn ngập mùi cỏ xanh, bầu trời được mưa rửa sạch xanh thẳm mênh mang như ngọc bích, dương quang xuyên thấu mây mỏng lười biếng trải dài trên mặt đất, cùng với thành thị đang dần náo động, ánh nắng chậm rãi bò lên trên bệ cửa sổ, ấm áp thư thái chiếu xuống sàn nhà màu đỏ thẫm.




Đoạn Hồi Xuyên bị tiếng bụng rỗng của chính mình cùng tiếng hàng xóm dọn nhà đánh thức. Hắn bĩu môi thầm thì đứng dậy, đỉnh mái tóc rối như tơ vò cùng một đôi vành mắt đen thui, một mặt nguyền rủa hàng xóm bị con chuột cắn đứt dây điện, một mặt bất đắc dĩ đánh răng rửa mặt.



Chiêu Tài lại lần nữa bị hắn nhét về lồng chim, bỏ thêm một muỗng thức ăn cho chim, xem như là quà đối đêm qua làm bạn ngợi khen.



“Hẹp hòi! Nghèo túng!” Chiêu Tài mắng hai tiếng, thở phì phò lay bát ăn.



Hứa Thần đã đi học từ sớm, đặc biệt để lại một tờ giấy nhắc nhở hắn buổi tối đừng có thả chim ra.



Đoạn Hồi Xuyên đặt cái cốc sứ uống trà chuyên dụng bên cạnh, ngồi ở trước bàn ăn mờ mịt nhìn chung quanh —— nơi sạch sẽ rộng rãi, ngay ngắn rõ ràng này là phòng khách nhà hắn sao? Đồ vật linh tinh đều được đóng gói chỉnh lý đến thỏa đáng, phân loại quy quy chỉnh chỉnh nằm gọn trong góc tường, vô luận gia cụ hay sàn nhà đều sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, tổ chim của Chiêu Tài cũng được chỉnh đốn qua, ngay cả sơn bong tróc cũng được tu sửa.



Bạch Giản nhiệt tình bưng bữa sáng lên, nghiêm túc chân thật báo cáo công tác: “Lão bản, sáng sớm thư kí Ngô của Đường thị đưa tới hợp đồng ủy thác, kính mong ngài tranh thủ qua một chuyến gặp mặt nói chuyện cùng Đường lão bản. Ngoài ra còn nhận được một thông báo, điện thoại từ Trương đại sư đánh tới thăm hỏi, nội dung hình như là cái gì khuyến mãi khai trương. Hứa tiểu đệ trước khi đi muốn tôi chú ý căn dặn ngài phải nhớ nhìn giấy nhắn cậu ấy đã ghi, còn muốn phải kí xác nhận vào nữa. À đúng rồi, tôi vừa dọn dẹp lại văn phòng, lão bản cảm thấy chỗ nào không ổn không để tôi dọn lại?”



Miếng trứng chần cắn dở trong miệng Đoạn Hồi Xuyên “lạch cạch” rơi về lại mâm thức ăn, hắn nhìn Bạch Giản thân thiết đưa giấy ăn qua, nhất thời không nói gì, cảm động vạn phần vỗ vỗ bả vai của đối phương: “Tiểu Bạch đồng chí, cậu thật là làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.”



Bạch Giản ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Ngày hôm qua tại hội triển lãm, lão bản không phải nói chỉ cần tôi nỗ lực công tác là có thể thăng chức tăng lương đi lên nhân sinh đỉnh cao rồi mua kim cương cho người nhà à? Lão bản lợi hại như vậy, vừa ra tay đã đánh bại tội phạm, còn tôi thân là phụ tá của anh, gấp cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể làm một chút những chuyện nhỏ nhặt này.”



Đoạn Hồi Xuyên kẹp trứng chần nhét về trong miệng, lung lay đầu hàm hồ nói: “Cha mẹ cậu thực sự là cho cậu cái tên rất hay.”




“A?” Mạch não của lão bản chuyển biến quá mau, khiến cậu nhất thời không tìm được manh mối.



Đoạn Hồi Xuyên vẫn chưa tiếp tục cái đề tài này, hai ba ngụm ăn xong bữa sáng, cầm qua hợp đồng ủy thác vội vã xem qua một lần, lộ ra một vệt ý tứ sâu xa mỉm cười: “Đi, cùng tôi đi gặp Đường lão bản.”



Ánh nắng chói chang nóng bỏng, cố gắng xóa đi vết tích đêm qua đất trời đen kịt giông tố.



Hai người đi xe đến bệnh viện Hoa Thành, mặt trời đã tiếp cận buổi trưa. Cùng một bệnh viện, cùng một phòng bệnh, lần này người nằm trên giường lại đổi thành Đường La An. Bạch Giản tâm lý nói thầm, đây chẳng lẽ là căn phòng cha con Đường gia đã bao trọn gói hay sao?




Thư kí Ngô lễ phép đưa hai người đến, tìm cái cớ mang Đường Cẩm Cẩm rời đi.



“Hai vị mời ngồi.” Đường La An ưu dung ngồi dựa vào giường bệnh, do dự há miệng, cố gắng châm chước tìm từ, cẩn thận lời nói: “Đoạn đại sư, liên quan tới ủy thác của tôi, ngài có ý kiến gì không ngại nói thẳng.”



Đoạn Hồi Xuyên cười cười: “Tôi tên Đoạn Hồi Xuyên, cũng chỉ kinh doanh một văn phòng nho nhỏ sống tạm thôi, đại sư hai chữ không dám nhận. Ngài ủy thác tôi bảo quản kiện châu báu kia, lại không rõ ràng kỳ hạn, thứ cho tôi nói thẳng, nếu như ngài cho là vật ấy không thích hợp, sao không để Trương Bàn Trương đại sư làm cái pháp, đuổi cái tà, có thể giải quyết nhanh vấn đề cơ chứ?”



Đường La An thở dài nói: “Trương đại sư hắn, tựa hồ rất lo lắng, cũng không có tiếp nhận thỉnh cầu, cho nên…”



“Cho nên mới tìm tới tôi?” Đoạn Hồi Xuyên hiểu rõ mà gật gật đầu, hỏi ngược lại: “Vậy ngài nào biết tôi sao không có cái gì lo lắng?”



Đường La An lúng túng ho nhẹ hai tiếng, do dự hỏi: “Lúc trước chữa khỏi cho con gái của tôi, thật ra là ngài, đúng không?”



Đoạn Hồi Xuyên có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn ông ta.



Đường La An cũng không hi vọng đợi đến câu trả lời của hắn, ở trong lòng suy tư cẩn thuận rất nhiều nhưng vẫn lưu ý chi tiết nhỏ trọng yếu, rốt cục hiển lộ ra khôn khéo cùng nhạy cảm ngang dọc thương trường nhiều năm, mang theo bình tĩnh cùng thăm dò.



“Ngày hôm qua tên trộm kia tuyệt đối không phải phỉ đồ bình thường, lúc đó tôi cách hắn gần nhất, phần lớn người khác không rõ vì sao, nghe sai đồn bậy, lực lượng cảnh sát điều tra kết luận nhìn như hợp lý nhưng căn bản khó mà cân nhắc được, rất nhiều chỗ không hợp với lẽ thường mà không phải một loại công nghệ cao nào có thể giải thích. Hắn sử dụng rất nhiều thủ đoạn, quả thực, quả thực giống như trong mấy tiểu thuyết huyền ảo ma pháp, mới có thể tạo thành hiện trường phá hoại quỷ dị như vậy, ta lúc đó rõ ràng nhìn thấy, hắn chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, những người khác như tự mình bay ra ngoài, chuyện này, sao lại có thể như thế nhỉ?!”



Đoạn Hồi Xuyên theo bản năng sờ sờ mũi, điều chỉnh một chút tư thế ngồi: “Cái này… Tôi cũng không rõ lắm.”



“Được rồi.” Đường La An không xoắn xuýt chuyện sức mạnh không khoa học nữa, chuyển đề tài: “Tôi tuy rằng không thấy rõ ngài làm thế nào ngăn trở tên phỉ đồ kia, khiến hắn không thể đắc thủ mà chạy trối chết, nhưng ít ra có thể nói rõ một chuyện, với bản lĩnh của ngài, nhất định không chỉ đơn giản là trợ thủ của Trương Bàn đại sư được.”



“Tôi từng nghe nói, bạn tốt của tôi chủ tịch công ty khai khoáng Tấn Trung Phương Phương Dĩ Chính nhắc đến, ngài đã từng tham dự giải quyết quái sự khối đá đen ở mỏ nhà ông ấy, mà lúc trước người đầu tiên nói ra bệnh của con gái tôi là trúng nguyền rủa, cũng là ngài, tôi nghĩ, đây cũng không phải đơn thuần trùng hợp đi.”



Đường La An trong mắt lóe lên ánh sáng mong đợi: “Ngài… Ngài chẳng lẽ chính là tông môn truyền thừa đời sau luôn xa lánh thế sự?”