Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở - Chương 19: Ác ma




Bộp một tiếng, Đoạn Hồi Xuyên mặt không đổi sắc đóng lại hộp nhung đựng dây chuyền, lạnh nhạt xa cách ra lệnh đuổi khách: “Nơi này không phải chỗ ông nên đến, có lời gì, cùng tôi xuống dưới lầu rồi nói.”



Hứa Vĩnh trượt động hầu kết, nuốt nước miếng, lưu luyến dời mắt khỏi cái hộp nịnh hót cười đến híp cả mắt: “Được, đi, chỗ nào cũng được.”



Một lần nữa ngồi xuống ghế sofa phòng khách, Đoạn Hồi Xuyên đuổi Bạch Giản ra ngoài mua thức ăn, cùng Hứa Vĩnh ngồi đối diện nhau, hai chén trà nguội đặt trước mặt hai người, phản chiếu ra hai gương mặt trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.



Nam nhân nâng chén trà lên, lấy cái nắp hớt hớt bọt, tựa giả như thật mà oán giận: “Ai nha, lâu rồi không gặp, cậu cháu chúng ta lại thành xa lạ. Cháu xem, ngay cả chén trà nóng cũng keo kiệt mời cậu uống sao? Trà này nguội quá.”



“Chỗ tôi chỉ có trà nguội, muốn uống nóng, ra cửa quẹo trái.” Đoạn Hồi Xuyên hai tay khoanh trước ngực, xem thường không muốn tốn nước miếng, nói ngay vào điểm chính: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tôi rất bận, không có thời gian quấy nhiễu với ông.”



“Cháu sao lại nói chuyện với cậu như vậy? Ta chính là số ít người còn nguyện ý nhận làm thân nhân của cháu đấy!” Hứa Vĩnh đặt mạnh chén trà lên khay trà bằng thủy tinh, ra vẻ tức giận.



“Đầu tiên.” Đoạn Hồi Xuyên nếm hớp trà, ung dung thong thả dựng thẳng lên một ngón tay, nghiêm trang cải chính nói: “Tôi chỉ có một người thân là Tiểu Thần, thứ nữa, tôi không cần ai thừa nhận.”



Hứa Vĩnh bị nghẹn trở về, cơ hai bên gò má co quắp một chút, lại lộ ra thần sắc sầu bi, tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Xuyên à, cậu biết những năm này cháu phiêu bạt ở bên ngoài, trải qua không dễ dàng gì, mẹ cháu cũng là người số khổ, vất vả bay lên đầu cành cây gả vào hào môn, ai biết sau khi sinh ra cháu xong còn không có hưởng được mấy năm phúc, đã buông tay đi… Nhiều năm như vậy, cha cháu chẳng lẽ chưa một lần liên lạc với cháu ư?”



Đoạn Hồi Xuyên bị đối phương giả mù sa mưa làm tiêu hao hết một chút kiên trì cuối cùng, đứng dậy làm dáng muốn tiễn khách: “Nếu như ông đến chỉ để nhắc lại kí ức cũ, tất sẽ không ở đây lãng phí thời gian, tôi với ông không có chuyện gì để nói, tôi còn việc muốn làm, mời trở về cho.”



“Ôi, đứa nhỏ này gấp cái gì, cậu còn chưa nói hết đây.” Hứa Vĩnh cuống quít lôi hắn trở lại, làm bộ nhấp ngụm trà: “Tiểu Thần đâu? Còn chưa tan học hả?”



Đoạn Hồi Xuyên lạnh nhạt nói: “Ông không phải gặp nó, mà nó cũng không muốn thấy ông.”



“Kỳ thực thì, cậu cũng không phải không thể không thấy nó, chỉ có điều…” Con ngươi Hứa Vĩnh chuyển động, làm khó dễ mà kéo dài âm thanh: “Cháu cũng biết, sau khi chuyện năm đó phát sinh, cha cháu đã đuổi cháu ra khỏi nhà, chỉ có cậu chính là người đã bỏ qua bất kể hiềm khích lúc trước, có lòng tốt nhận cháu về nhà nuôi nấng, hiện tại nhất thời quay vòng của cậu mất linh, tình hình bây giờ đang rất khó khăn, cháu cũng không thể thấy chết mà không cứu?”



Đoạn Hồi Xuyên không ngoài dự đoán mà ngoắc ngoắc khóe miệng, ánh mắt ngoại trừ châm chọc và lạnh lùng thì không có nửa phần cảm xúc dư thừa:



“Bỏ qua bất kể hiềm khích lúc trước, có lòng tốt thu dưỡng? Chẳng lẽ không phải vì tham tám triệu tiền phí nuôi dưỡng của Đoạn Doãn Chính sao? Huống hồ, tiền ông ta cấp để nuôi tôi không phải toàn bộ bị ông cầm ăn chơi cờ bạc tiêu xài hết sạch, làm hại tôi còn phải đói bụng ra ngoài làm công, kiếm cơm nuôi chính mình cùng Tiểu Thần mới sinh.”



“Kia… Kia… Cậu cũng chẳng còn cách nào khác…”



Hắn lạnh mắt nhìn khuôn mặt Hứa Vĩnh xanh trắng luân phiên, nhàn nhạt mỉm cười:




“Nể tình ngày trước ông nhận nuôi tôi, tôi không tính toán tám triệu kia, nhưng không có nghĩa là tôi tình nguyện để ông bòn rút thêm nữa, lúc trước cho ông hai mươi vạn kia tôi cũng đã nói rất rõ ràng, quyền giám hộ Tiểu Thần thuộc về tôi, thằng nhỏ với ông từ lúc đó đã không còn chút quan hệ nào, ông đừng nghĩ trở lại quấy rầy nó, càng đừng hy vọng moi được một phân tiền ở chỗ này.”



Bị chọc thủng ý đồ không chút lưu tình, Hứa Vĩnh triệt để xé rơi mặt nạ dịu dàng thắm thiết, thẹn quá thành giận cười lạnh nói:



“Mày là thằng nhóc con vong ân phụ nghĩa! Mày với mẹ mày đều là đồ cá mè một lứa! Ích kỷ bạch nhãn lang! Năm đó cô ta ôm được cái đùi lớn, hồn nhiên quên mất luôn thằng anh này, một mình ở trang viên biệt thự, mặc hàng hiệu đi xe hơi, một thân phục trang đẹp đẽ, tùy tiện một đồng cũng không cho tao nổi, để đến nỗi tao phải trải qua khốn đốn chán nản! Cả ngày bị bọn lãi suất cao đòi nợ, sống thế mà coi được à?”



“Câm miệng. Đó là do ông tự lãng phí gieo gió gặt bão.” Đoạn Hồi Xuyên ánh mắt trầm xuống, con mắt chậm rãi nheo lại.



Hứa Vĩnh cho rằng đã chọc đúng cái chân đau của hắn, cười như điên nói: “Đừng cho là tao không biết tại sao Đoạn gia đuổi mày ra khỏi nhà! Năm đó mày phát điên đã làm chuyện đạo trời không tha đúng không? Muốn tao nói hết chuyện ra không? Sớm biết mày mang tâm địa lòng lang dạ sói, lão đây lúc trước nên để mày chết đói —— cho chết đói thằng quái vật là mày!”



—— thằng quái vật là mày!



Hai chữ này như là một loại mũi nhọn nào đó cực sắc bén đâm thủng qua ngực, trong lòng không hề phòng bị lại chảy máu me đầm đìa, máu tươi xung đỏ mắt của hắn, màu sắc đỏ sẫm đến chói mắt, như lửa triệt để bùng lên nhuốm toàn thân hắn, huyết nhục đều đốt thành tro bụi.



—— “Bệnh này chưa từng nghe thấy, đầu mọc sừng, da dẻ mọc lân, căn bản cũng không giống một loại ‘bệnh’ …”




—— “Cứu mạng! Người đâu! Tiểu thiếu gia cắn phu nhân… Cắn chết!”



—— “Ném con quái vật này ra ngoài cho ta! Đoạn gia ta không có nghiệt chủng như vậy!”



Câm miệng…



Câm miệng! Không được nói nữa!



Nắm đấm hai bên hết xiết chặt rồi lại buông ra, bên tai tựa như có vô vàn âm thanh ầm ĩ cay nghiệt đang gào thét, kí ức loang lổ đã chôn sâu, đột nhiên bất thình lình xông tới, như ác quỷ dữ tợn vươn tay ra từ trong địa ngục, nếu để ác quỷ này bắt được sẽ trăm phương ngàn kế kéo hắn vào vực sâu hắc ám.



Tiếng sấm nặng nề từ nơi xa xôi cuồn cuộn đập tới, đường chân trời chuyển sang hắc ám nham hiểm, khí thế như thuỷ triều dâng trào không thể ngăn.



Mây đen âm u dày nặng che kín bầu trời, không chừa ra khe hở nào cho ánh nắng lưu lại, trong khoảng thời gian ngắn nhuộm đen thế giới, điên đảo ngày đêm. Ngay cả người đi trên đường cũng bị khí trời biến ảo không ngừng này quấy nhiễu, vội vã gia tăng bước chân.




Huyết sắc ảm đạm từng chút một tràn qua đáy mắt, ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên trầm lạnh hệt như lưỡi kiếm đâm tới, Hứa Vĩnh vẫn không biết mạng mình đang gặp nguy, vẫn cứ tự đắm chìm trong khoái cảm thân phận cùng đạo đức ưu việt đê hèn, phát tiết oán hận bất mãn cùng căm ghét chất chứa nhiều năm:



“Thứ đồ vô phúc, vất vả sinh con trai, ra là thứ nghiệt chủng! Thực sự là phế vật! Hừ, mày bây giờ nhìn ra dáng lắm, quên năm đó mày hại chết mẹ ruột mày như thế nào à? Mày giết chết em gái tao, đứt đoạn mất tài lộ của tao, cướp đi con trai của tao, còn không thấy ngại mà hỏi tao tám triệu kia á? Đó đều là mày nợ tao! Đồ quái vật giết mẹ mình!”



“Mày nếu như còn có chút lương tâm, nên ngoan ngoãn hiếu kính lão tử, dùng bồi thường tội nghiệt của mày, nếu không, tao sẽ kể hết chuyện xấu của mày đi khắp nơi! Ha ha, nếu Tiểu Thần biết trên mặt mày mọc ra hai cái sừng, là ác ma huyết tinh đầy tay, xem nó còn dám ở cùng mày không, nhận hung thủ giết mẹ làm anh trai á?! Tao mới là cha nó, là người giám hộ của nó!”



“Ầm ầm ầm ——” một tiếng cự lôi kèm theo ánh chớp thê lương vào lúc này đột nhiên nổ vang!



Bầu trời phát ra tiếng thét trời long đất lở, mưa rào đồng thời sụp đổ, những hạt mưa lớn thi nhau đập rào rào xuống, rơi trên mặt đất vỡ nát tung tóe, như đang đe dọa con người nhận lấy cơn thịnh nộ của trời cao.



Đèn trên trần nhà dường như lấp loé hai lần, bây giờ chỉ còn tiếng mưa rơi như trút nước.



Hứa Vĩnh đang thao thao bất tuyệt chửi bới chợt như máy thu thanh cũ bị hỏng im bặt đi.



Ánh chớp lạnh lẽo âm trầm đột nhiên chiếu sáng một góc phòng, dựa vào ánh sáng trong giây lát này, gã chậm rãi mở to con ngươi, chiếu rọi ra Đoạn Hồi Xuyên anh tuấn mặt mũi tái nhợt quỷ dị ——



Cùng với… Hai chiếc sừng sắc bén.



Đoạn Hồi Xuyên cư nhiên cười…



Gã đã khiêu khích một con quái vật.



Lúc ý thức được điểm này, một luồng hàn ý kì lạ đột nhiên từ xương sống tháo chạy tới, Hứa Vĩnh rốt cục ngưng miệng lại, thậm chí e ngại đến thở cũng không dám, hoàn toàn câm lặng, gã chỉ nghe thấy tiếng mồ hôi lạnh nhỏ xuống sàn nhà.



Đoạn Hồi Xuyên đúng là cười, chấn động vẩn đục từ sâu trong cuống họng truyền ra, trầm thấp khàn khàn, như là gió thổi qua vỡ ngói đổ tường. Khởi đầu chỉ là cười trầm, tiện đà dần dần cao vút, cuối cùng biến thành cất tiếng cười to.



Ý cười trào phúng, phẫn hận, ngột ngạt tràn đầy đáy mắt hắn, trong thân thể như có cái gì đó bị phủ bụi nhiều năm bỗng nhiên tháo được gông xiềng, một con ác thú cùng hung cực ác đã được phóng thích ra ngoài, hung thú mang theo nụ cười máu trắng trợn không kiêng dè, muốn xé nát nhân loại đê hèn trước mặt này.



Lửa giận của hắn, chỉ có thể dùng tính mạng và máu để chịu đựng!