Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở - Chương 33: Ủy thác trăm vạn




Hải Nguyên cư sĩ? Chẳng lẽ Phương Tuấn ngoại trừ thỉnh chính mình, còn thỉnh người khác? Xem ra đơn ủy thác này phân lượng không nhỏ.



Đoạn Hồi Xuyên hơi nhíu mi, quản gia kia cũng thật tinh, rõ ràng còn kém viết hai chữ xem thường lên mặt nữa thôi, mấy lời trách mắng kia rõ ràng là dành cho hắn, nhưng bề ngoài vẫn là làm đúng việc đúng chỗ, không hề mắc lỗi.



Đoạn Hồi Xuyên không nói gì, Bạch Giản không nhịn được giành lời: “Là Phương thiếu gia nhà mấy người ủy thác lão bản của tôi, hẹn gặp tại Phương gia giải quyết phiền phức!”



“Ồ?” Quản gia khá là ngoài ý muốn một lần nữa liếc Đoạn Hồi Xuyên một cái, khóe miệng dường như hơi nhếch lên, như là nghe phải chuyện cười, miễn cưỡng nể mặt Phương Tuấn thu lại ý cười: “Thì ra là bằng hữu của thiếu gia, tôi vừa nhớ rồi, thiếu gia từng dặn qua, có một vị Đoạn tiên sinh sẽ đến làm khách, nhờ chúng tôi tiếp đón cẩn thận, chắc hẳn là ngài đi, hai vị mời đi theo tôi.”



Bạch Giản có chút không vui với thái độ của quản gia, nhỏ giọng thầm thì: “Chúng tôi không phải là tới làm khách.”



Quản gia thầm mắt điếc tai ngơ với cậu, lễ tiết mà hàn huyên: “Không biết Đoạn tiên sinh cùng tập đoàn chúng tôi có quan hệ thương mại nào không?”



“Hả, trước mắt vẫn không có.” Đoạn Hồi Xuyên tùy ý đút tay trong túi quần, ánh mắt không hứng thú đảo qua vài bức họa trên tường, lại bổ sung một câu: “Nhưng mà chẳng mấy chốc sẽ có.”



“Thì ra là như vậy.”



Quản gia nghe nói như thế, trực tiếp quy kết hắn thành kẻ tiểu nhân đến nịnh bợ quan hệ lôi kéo đầu tư, ngay cả câu khách sáo cũng không nói nữa, người như thế lão thấy nhiều lắm rồi, người nào cũng tự xưng là bằng hữu của thiếu gia, mới ở trên bàn rượu đùa một câu đã coi như cầm lông gà làm lệnh tiễn, vội vàng tới cửa lấy lòng rồi.



Thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là lỗ tai quá mềm, lúc nào cũng sĩ diện đưa ra mấy hứa hẹn cam kết tốt.



Du học về nước không lâu, đối với lòng người hiểm ác trong nước còn chưa có nhận thức đủ sâu, mấy loại không có bản lãnh gì chỉ biết làm ruồi hút máu thôi, so với đám hồ bằng cẩu hữu của thiếu gia còn chẳng bằng, ít nhất bọn họ còn có gia thế tốt đẹp gia.



Quản gia ở trong lòng vì thiếu gia mà nát tâm.



Lão đưa hai người tới một gian phòng tiếp khách, dặn dò người hầu đưa nước trà điểm tâm, miệng nói xin lỗi: “Thiếu gia ngày hôm nay đi theo chủ tịch tới công ty tuần tra, tạm thời không về, tôi sẽ gọi người thông báo thiếu gia có hai vị đến thăm, tiếc là thiếu gia gần đây rất bận rộn, có lúc bận đến quên mất không ít chuyện rất trọng yếu, cũng là bình thường, nếu hai vị đến một chuyến về tay không, tôi trước tiên thay mặt thiếu gia nói lời xin lỗi với hai vị.”



Nói xong câu này, lão chỉ hơi cúi đầu mang tính chất tượng trưng, đôi mắt cũng không nhìn xuống nửa phân.



Bạch Giản đang muốn giải thích vài câu, lại bị Đoạn Hồi Xuyên một tay ấn xuống, hắn bình thản như không ngồi trong ghế sôpha màu xám bạc bằng da, mỉm cười nhìn phía quản gia: “Không sao, tôi rõ ràng. Nếu như hôm nay Phương thiếu gia có việc không gặp được, ngày mai chúng ta trở lại.”



Quản gia ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngày mai chỉ sợ cũng càng thêm khó. Chủ tịch chúng tôi mời Trường Xuân quan Hải Nguyên cư sĩ đến đây gặp mặt, thiếu gia nhất định cũng muốn gặp. À, hai vị hẳn còn chưa biết Hải Nguyên cư sĩ là ai đi?”



“Là ai? Chưa từng nghe tới.” Bạch Giản lại bị gợi lên lòng hiếu kỳ, hoàn toàn quên mất chính mình đang định nói cái gì.



“Trường Xuân quan, lãnh tụ tinh thần của Trung Nam đạo.” Đoạn Hồi Xuyên cúi đầu uống trà, chốc chốc gật đầu: “Tôi chỉ biết Chân Hoa quan chủ, còn Hải Nguyên cư sĩ là thần thánh phương nào, thì thật không biết, đại khái là kiến thức của tôi còn nông cạn.”



Quản gia hơi một kinh ngạc: “Đoạn tiên sinh cũng nghe qua danh của Chân Hoa quan chủ? Kiến thức cũng coi là rộng rãi. Chân Hoa quan chủ là chưởng chấp bên Trung Nam đạo, tự nhiên thần thông quảng đại, nhưng Hải Nguyên cư sĩ cũng là đại sư có danh vọng khá cao của Trường Xuân quan, cư sĩ ít giao du với bên ngoài, xuất trần lánh đời, không dễ xuất quan, người ngoài chưa từng nghe nói, cũng rất bình thường.”



Bạch Giản tiến đến Đoạn Hồi Xuyên bên tai, lặng lẽ hỏi: “Lão bản, Long Hổ Sơn với Trường Xuân Quan, ai lợi hại hơn a?”



Đoạn Hồi Xuyên ngoáy lỗ tai, nhún vai nói: “Bên Trung Nam đạo tự nhiên nói Trường Xuân quan lợi hại, Đông Nam đạo sẽ nói bọn họ là cảnh đời ếch ngồi đáy giếng, cái vấn đề này, đại khái chỉ có lão thiên gia mới biết.”



Bạch Giản như hiểu mà không hiểu mà gật gật đầu, xong tràn đầy tự tin nói: “Vẫn là lão bản lợi hại nhất!”



“Khụ khụ, kể cả cậu có nịnh nọt như thế tôi cũng sẽ không tăng lương cho cậu.”



Hai người bọn họ nhỏ giọng thì thầm tự nhiên không tránh được lỗ tai của quản gia.



Tiểu bối vô tri không biết trời cao đất rộng. Lão ở trong lòng đưa ra nhận định khinh bỉ, trên mặt vẫn duy trì lễ tiết cơ bản, không mặn không lạt nói: “Hai vị cứ ngồi, một hồi Hải Nguyên cư sĩ sẽ đến, tôi còn có việc phải bận rộn, trước tiên xin lỗi không tiếp được.”



Quản gia đi được hai bước, bỗng nhiên hơi xoay người lại, khẩu khí nhàn nhạt dẫn theo mấy phần ý tứ nhắc nhở hàm xúc: “Ồ đúng rồi, Phương trạch rất lớn, hai vị không có chuyện gì tốt nhất không nên chạy loạn, để tránh khỏi lạc đường, hoặc là một đụng phải Hải Nguyên cư sĩ, khiến đại sư và chủ tịch không vui, thiếu gia sẽ làm khó.”



Nhìn bóng lưng quản gia vênh váo tự đắc ung dung rời đi, Bạch Giản bực mình buông thõng vai, oán hờn nói: “Người này khó chịu cái gì vậy. Lão bản, Phương tiên sinh sẽ không đùa với chúng ta đi?”



“Hẳn là sẽ không. Hải Nguyên cư sĩ không phải người Phương Tuấn có thể mời được, hẳn là cha cậu ta tự thân xuất mã.” Đoạn Hồi Xuyên không hề phật lòng vì bị đối phương lạnh nhạt, tự mình vắt chân ngồi trong ghế, uống trà ăn bánh, biết bao thích ý.



“Lão bản, bọn họ một cái ủy thác tìm hai người, anh không tức giận sao?” Bạch Giản lấy một viên kẹo mận nhét vào trong miệng, cắn vang răng rắc.



“Đây là chuyện tốt, sao phải tức giận?” Đoạn Hồi Xuyên nhếch miệng khà khà cười: “Như thế này nói rõ nhà bọn họ gặp phải đại sự, cần tìm người lợi hại như Trường Xuân ra tay thì mới được, tương ứng, tiền thù lao nhất định nhiều vượt quá sự tưởng tượng của cậu, muốn phát tài không, tức cái gì?”



Hay hơn chính là, có một đại nhân vật phía trước hấp dẫn tầm mắt, như vậy hắn chỉ như “Trợ thủ” nho nhỏ sẽ không quá thu hút sự chú ý của người khác.





Bạch Giản ngẩng mặt sùng bái mà nhìn hắn, chân chó khen: “Lão bản thật là bụng lớn chống thuyền!”



“… Cậu tốt nghiệp tiểu học sao?”



Đoạn Hồi Xuyên đang muốn nói chuyện tiếp, phòng lớn lần thứ hai truyền đến một trận hô chỉnh tề —— vị cứu tinh Phương gia chờ đợi đã lâu, Trường Xuân quan Hải Nguyên cư sĩ rốt cục trong sự bao vây thiên hô vạn hoán của mọi người bắt đầu đi ra.



Một đám tiếng bước chân ầm ĩ mơ hồ xen lẫn tiếng cười cùng mấy lời khen tặng reo hò khen hay từ chính đường bay tới.



Bạch Giản hết sức tò mò mà dài cổ ra ngoài cửa nhìn xung quanh.



Đoạn Hồi Xuyên liếc cậu một cái, cười nói: “Ngồi mãi nhàn rỗi, đi thôi, chúng ta cũng đi tham gia trò vui.”



“Được nha!” Bạch Giản đang đợi lão bản lên tiếng, không kịp chờ nhảy dựng lên, muốn đi mở mang một chút xem vị Trường Xuân quan danh túc đại sư trong truyền thuyết là bộ dáng gì.



Phòng khách cách không xa, hai người chưa tới gần đã trông thấy một lão giả đang bị chúng tinh củng nguyệt bao vây ở giữa, lão mặc bào phục màu khói xám, vạt áo dài che khuất đầu gối, khuôn mặt quắc thước, mí mắt rủ xuống, lúc tình cờ vén lên tinh quang bắn ra bốn phía, trông khá là ác liệt, vóc người có chút gầy gò như đã nhiều năm, không biết có phải có cách bảo dưỡng hay không, chỉ nhìn bề ngoài đoán không ra đã hơn bảy mươi tuổi.



Người tuy già nua nhưng mỗi bước chân lại mạnh mẽ y như người còn trẻ, chủ tịch Phương Dĩ Chính của Tấn Trung khai khoáng cùng một đám gia tộc cao tầng đang rập khuôn từng bước theo sát ở bên người lão, thái độ rất là tôn kính.



“Cư sĩ, ngài đường xa mà đến cực khổ rồi, Phương gia tục khí chúng ta hôm nay có thể coi là được rồng đến nhà tôm.” Phương Dĩ Chính cười híp mắt nịnh hót một câu, dẫn đối phương đi vào trong.




“Phương Đổng quá khiêm tốn, lão phu một đường đi tới, thấy phong thuỷ bố cục tòa trang viên này, ẩn hình bão nguyệt y tinh, không khí trang trọng, trong thô có tinh, rõ ràng được chuyên gia bố trí tỉ mỉ, khiến lão phu mở mang tầm mắt.” Hải Nguyên cư sĩ vuốt râu cười, xung quanh một trận lao xao phụ họa.



Hai người tiếp tục hòa thuận vui vẻ nói với nhau thêm vài câu thương mại, Hải Nguyên cư sĩ thấy đối phương có ý định dẫn mình tham quan phủ đệ được bố trí tinh tế, vừa đi vừa hỏi: “Không biết trước đây Phương Đổng nhắc tới việc Tổ Từ long huyệt, đến tột cùng là chuyện ra sao?”



Phương Dĩ Chính bước chân hơi dừng lại, cười nói: “Cư sĩ tàu xe mệt nhọc, ngày hôm nay vì ngài đón gió tẩy trần trước đã, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tôi sẽ đưa ngài đi Phương gia Tổ Từ nói tỉ mỉ, đến lúc đó ngài vừa nhìn sẽ biết.”



Nơi này nhiều người lắm con mắt, Hải Nguyên cư sĩ thấy ông không muốn nhiều lời, cũng không truy hỏi nữa, tiếp tục đánh giá bố cục bài trí của trạch viện.



Đoạn Hồi Xuyên cùng Bạch Giản đi theo sau đoàn người, trong lúc nhất thời cũng không có ai để ý.



Phương Dĩ Chính mang theo Hải Nguyên cư sĩ đi đến lầu hai nơi trưng bày bộ sưu tập tư nhân được bảo vệ, ngay từ hành lang đã nhìn thấy vô số trân bảo được trang bày nối tiếp nhau.



Dưới ánh sáng ấm áp mờ ảo, phía bên trái hành lang là những bảo vật lớn, như là bức bình phong chạm đất, lọ hoa cổ, bảng tên điêu khắc.



Phía tường bên phải được kiến tạo theo một phong cách độc đáo, trên tường cứ cách năm bước lại có một gian thủy tinh trưng bày, lớn thì là lư hương ngọc phật, nhỏ là bút nghiên mực ngọc thạch, rực rỡ muôn màu, không phải trường hợp cá biệt, mắt Bạch Giản hết nhìn đăm đăm lại ngó nghiêng liên tục.



Đoạn Hồi Xuyên nắm gáy Bạch Giản lôi người trở lại, miễn cho mặt bị dán vào tủ kính nhà người ta.



Dưới con mắt người trong nghề, đồ cất giữ ở đây ít nhiều gì đều dính chút linh khí, có mạnh có yếu, nhìn như hỗn độn nhưng mơ hồ có một cỗ sức hút hướng linh khí hội tụ vào trung ương. Xem ra Phương Đổng so với đồng bọn làm ăn Đường La An, đúng là một người thạo nghề.



“Ha ha, không nghĩ tới Phương Đổng còn là một Hành gia phong thuỷ pháp khí.” Hải Nguyên cư sĩ chỉ thoáng quét mắt một cái qua đồ trên hành lang uốn khúc, rồi nhìn Phương Dĩ Chính với một ánh mắt ý vị thâm trường: “Ngài mời tôi đến, không phải chỉ đơn thuần biểu diễn đồ ngài cất giữ đi?”



Phương Dĩ Chính hai mắt sáng ngời, dụng ý bị đâm thủng cũng không chút lúng túng, trái lại cười ha ha nói: “Cư sĩ quả nhiên là người phi phàm, liếc mắt một cái là thấy ngay tâm tư nhỏ bé của tôi. Hành gia thì không dám xưng, cùng lắm chỉ là ham muốn nho nhỏ. Cư sĩ ngài xem, chút đồ tôi cất giữ này, có thể vào mắt không?”



Hải Nguyên cư sĩ xem qua từng món trân bảo trong hành lang, vuốt râu trầm ngâm: “Theo lý mà nói, pháp khí phong thuỷ tuyệt đối không phải càng nhiều càng tốt, càng kỵ hỗn độn dài dòng, có lúc đặt hai pháp khí đại cát cùng một chỗ, khí tràng tưởng trùng, trái lại thành hung khí, nhưng chỗ này…”



Lão cố ý dừng lại chốc lát, thấy Phương Dĩ Chính quả nhiên lộ ra thần sắc sốt sắng, mới cười ha ha: “Trừ phi có cao nhân bày một đại trận Kim long hấp thủy kim tiền, thống nhất nhiều khí tràng khác nhau, hội tụ thành cơ sóng tài vận, cuồn cuộn không dứt. Nếu như tôi đoán không lầm, hẳn có một bảo vật ở trung tâm hành lang để làm mắt trận trấn áp phải không?”



“Ha ha! Cao minh! Cư sĩ quả nhiên cao minh! Liếc mắt đã thấy trận Kim long hấp thủy chỗ tôi!” Phương Dĩ Chính vui vẻ mà cười ha hả mặt đỏ hồng, dường như tìm thấy tri âm, trên mặt mang theo đắc ý thao thao bất tuyệt giới thiệu.



Trước đây ông đã mời rất nhiều đại lão tham quan qua, nhưng đại thể chỉ than thở đồ ông cất giữ thật phong phú, giá trị cao, ngoại trừ vị Long Hổ Sơn Trương Khâm thiên sư, chưa một ai có thể một cái nói toạc ra huyền cơ thực sự trong đó.



Bây giờ vị Hải Nguyên cư sĩ này cũng có thể nhìn ra, nghĩ Trường Xuân quan cũng lợi hại, so với Long Hổ sơn cũng không kém bao nhiêu. Việc Tổ Từ long huyệt lần này, có vị lão già này tọa trấn, cuối cùng cũng coi như nhiều hơn mấy phần tính toán.



Phương Dĩ Chính đặt ngón tay vào một chỗ điều khiển bí mật trên mặt tường để quét vân tay, trung tâm hành lang uốn khúc trở thành mặt sau tấm bình phong, vách tường chậm rãi mở sang hai bên, một không gian hình tròn phong kín hiện ra ở trước mặt mọi người.



Bên trong là một cái ao tròn hình đồng tiền, đổ đầy tiền đồng vàng chóe, một con Ngũ trảo kim long làm bằng vàng nguyên chất nằm giữa ao, mõm rồng mở ra, giống như cá voi hút nước.



Cho dù là người thường như Bạch Giản, cũng có thể cảm thụ một loại khí tràng đặc biệt, dày nặng mà trầm ổn tràn ngập khắp chung quanh.




Hải Nguyên cư sĩ lộ ra thần sắc quả thế, nở nụ cười cao thâm: “Ha ha, nếu là Kim long hút thủy có thể nào không có rồng sao?”



“Cư sĩ thần cơ diệu toán.” Phương Dĩ Chính tán thưởng một câu, đối với bố trí của mình được đại sư tán thành rất là tự đắc.



Chỉ có Đoạn Hồi Xuyên nhìn chăm chú vào Kim long, tự dưng sinh ra một tia cảm giác quái dị, rõ ràng điêu khắc rất sống động, cả thần hình lẫn trọng lượng, nhưng lại luôn cảm thấy thập phần… Đơn bạc.



Đúng, đơn bạc. Đoạn Hồi Xuyên trong đầu bất chợt nghĩ tới từ này.



Trong lúc mọi người ở đây vội vàng châu đầu ghé tai thưởng thức dị bảo, Đoạn Hồi Xuyên tinh tế cảm thấy linh khí của Kim long lưu động, khẽ ồ lên một tiếng, Bạch Giản vội hỏi: “Làm sao vậy?”



Đoạn Hồi Xuyên nhàn nhạt nói: “Linh cơ của con rồng này đang bị thất thoát.”



Bạch Giản trừng mắt nhìn: “Linh cơ là gì?”



“Cậu có thể hiểu là linh khí ngưng tụ cô đọng.”



“Nghe thật huyền ảo, thế linh khí là cái gì?”



Cuộc đối thoại của bọn họ rơi vào tai Hải Nguyên cư sĩ, lão bất ngờ giật giật hàng lông mày thưa thớt.



Chú ý tới lời nói rù rì liên miên của hai người phía sau, quản gia trầm mặt xuống, vội vã đi đến chỗ Đoạn Hồi Xuyên, nhẹ giọng lại nói: “Đoạn tiên sinh, tôi không phải bảo mấy người cứ ngồi đợi ở phòng khách, không nên đi lại à? Chỗ này không phải là chỗ mấy người nên đến, thiếu gia còn chưa có về, tôi gọi người đưa hai người trở lại chờ cậu ấy.”



“Ồ, người này không phải ngày đó…” Phương Dĩ Chính thuận théo ánh mắt Hải Nguyên cư sĩ nhìn lại, mặt của Đoạn Hồi Xuyên lập tức gợi lên trí nhớ ngày ấy, ông ta suy tư chốc lát, không xác định hỏi: “Cậu thật giống như là trợ thủ của Trương Bàn đại sư, tôi nhớ tới không sai đi? Tôi đã thấy cậu hai lần, hắn đã kể với tôi, cậu gọi là Đoạn… Cái gì nhỉ?”



Quản gia thấy gia chủ cư nhiên nhận ra người này, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng im lặng.



“Đoạn Hồi Xuyên.” Đoạn lão bản bất đắc dĩ nhắc nhở một tiếng, hắn không nên phản ứng với Bạch Giản hiếu kỳ mười vạn cái tại sao này: “Hôm nay tôi theo lời mời của lệnh công tử mà tới.”



Phương Dĩ Chính nhàn nhạt gật đầu, chỉ nghĩ Phương Tuấn kết giao bằng hữu, tuy rằng cái ngày triển lãm kì quái ở Đường thị hai người rõ ràng từng có một xung đột nhỏ, nhưng cũng không có để ở trong lòng.



Ngược lại Hải Nguyên cư sĩ bất động thanh sắc liếc nhìn hắn một cái, ung dung thong thả mở miệng: “Không nghĩ tới một tiểu tử chưa dứt sữa vắt mũi chưa sạch, lại cũng có thể nhìn ra linh cơ nội hàm của trận Kim long này, cũng tính là khá đấy.”



Phương Dĩ Chính cau mày nói: “Cậu vừa nói linh cơ thất thoát, có căn cứ gì?”



Đoạn Hồi Xuyên đang muốn nói, Hải Nguyên cư sĩ nửa khép mí mắt, trong cổ họng lẩm bẩm ra một tiếng cười nhạo, lắc đầu thở dài: “Người trẻ tuổi thích nói mấy câu gây bất ngờ tranh thủ cái nhìn người trên thôi chứ cũng không có cái gì, chỉ biết bề ngoài mà không biết bề trong, cũng là người trẻ tuổi hay phạm tật xấu.”



Phương Dĩ Chính không rõ: “Cư sĩ ý là?”



Đoạn Hồi Xuyên nhất thời không có gì để nói.




Thường ngày lão mở miệng một câu, người khác sớm đã bắt đầu lo sợ tát mét mặt mày mà nghĩ lại lỗi lầm của chính mình, khẩn cầu lão chỉ điểm sai lầm, Hải Nguyên cư sĩ thấy hắn vẫn một bộ cứng rắn chống đỡ không biết hối cải, nhíu nhíu mày lại, quyết định dạy cho vô tri tiểu bối này một bài học.



“Kim long trấn áp mắt trận, kéo dài linh khí hội tụ không dứt, qua năm này tháng nọ, nội hàm linh cơ càng sâu, đại trận hiệu quả lại càng mạnh. Chỉ có điều có lúc tốc độ hội tụ quá nhanh, giống như dòng sông ngày lũ nước trào lên, vượt ra khỏi giới hạn đất xung quanh, nước đầy thì tràn, linh cơ phụng dưỡng, vì vậy mới tạo thành một loại linh cơ tản mát giả tạo.”



Hải Nguyên cư sĩ nhẹ nhàng vuốt râu, hơi khép hai mắt toát ra một chút cao cao tại thượng khoan dung: “Tuy ở tuổi của cậu, có thể phát hiện đến một bước này, đã là không dễ, thế nhưng kiến thức nửa vời đã mang ra khoe khoang, chỉ đủ chọc cười người khác. Cũng tạm, ta xem cậu hơi có một chút thiên phú, hôm nay sẽ chỉ điểm cho cậu, ngày sau cũng không phải đi chút đường vòng.”



“Thì ra là như vậy!” Phương Dĩ Chính vui lòng phục tùng, thần sắc càng thêm cung kính mấy phần: “Không hổ là Trường Xuân quan lão giả, liếc mắt đã thấu mấu chốt chân chính.”



Đột nhiên bị “Ấn đầu chỉ điểm” Đoạn Hồi Xuyên dở khóc dở cười.



Hải Nguyên cư sĩ thấy Đoạn Hồi Xuyên á khẩu không trả lời được, hài lòng khẽ gật đầu, không tiếp tục để ý hắn nữa.



Quản gia thấy Đoạn Hồi Xuyên không biết tự lượng sức mình mà làm rối rất là không vui, đang muốn lần thứ hai “thỉnh” đi, tiếng bước chân Phương Tuấn vội vã đến muộn đã chặn ngang lão.



Phương Dĩ Chính không vui nhìn về phía đứa con đến chậm còn khoan thai: “Sao con lại muộn như vậy mới đến, sớm đã biết hôm nay có khách nhân trọng yếu, con cứ như thế này thì làm sao ra dáng chủ nhân được? Còn không mau xin lỗi cư sĩ.”



“Ha ha, không sao không sao, một lão già như tôi nào có chú ý nhiều như vậy, Phương Đổng không cần hà khắc với Phương tiểu công tử như thế.” Hải Nguyên cư sĩ trong miệng khiêm tốn, dưới thái độ coi trọng của Phương Dĩ Chính càng ngày càng được lợi mấy phần.



“Ây… Tôi trên đường kẹt xe, thỉnh cư sĩ bao dung.” Phương Tuấn đúng là vội vã tới, thở còn không ra hơi, cậu liếc mắt thấy Đoạn Hồi Xuyên trong đám người như hạc đứng trong bầy gà, lặng lẽ đi qua, kéo ống tay áo hắn.




“Đoạn đại sư sao hôm nay tới, cũng không nói sớm, nếu tôi mà biết, khẳng định đã về sớm rồi.” Dưới ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân, Phương Tuấn cũng không dám quá làm càn, nhưng sắc mặt hớn hở giữa hai lông mày vẫn không che giấu được.



Bên trong túi áo của Phương Tuấn có một cái bút lông sói Tiêu Phượng được đóng gói cẩn thận, phí không ít nỗ lực tìm mua, cậu nghĩ Đoạn Hồi Xuyên nếu không thích mấy món xốc nổi, nhưng cậu đã thấy đối phương vẽ bùa, nên hẳn là cần linh bút đi?



Hôm nay cũng là bởi vì lấy bút mà đến muộn, nhưng trước mặt phụ thân, cậu không có dám nói ra nguyên nhân này.



Đoạn Hồi Xuyên lộ ra nụ cười chuyen dụng dành cho kim chủ: “Không sao, không để khách hàng đợi lâu cũng là tôn chỉ của văn phòng chúng tôi, huống chi, ngày hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt rồi.”



“A? Mới vừa xảy ra chuyện gì sao?” Phương Tuấn như người ngoài cuộc.



Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, lực chú ý của chúng nhân lại trở về Hải Nguyên cư sĩ cùng Phương Dĩ Chính, Bạch Giản đảo mắt dường như muốn kể một mạch lạnh nhạt oán giận ngày hôm nay, Phương Tuấn trên mặt xanh trắng luân phiên, phi thường lúng túng.



Chuyện phát sinh ở Hồ Tiên miếu quá mức mất mặt, cậu đương nhiên không dám nói cho phụ thân, cho nên việc thỉnh Đoạn Hồi Xuyên hỗ trợ, cũng là cậu tự mình chủ trương.



Không nghĩ tới phụ thân nhanh như vậy đã mời đến một vị cấp độ tông sư trợ trận, Đoạn Hồi Xuyên bây giờ có vẻ là dư thừa, phạm vào kiệng kị của nghề này một chuyện không mời lưỡng sư.



Cậu càng không biết, lần này Phương Dĩ Chính đồng ý ra trăm vạn tiền thù lao, với một ân tình lớn, mới thỉnh được Hải Nguyên cư sĩ xuống núi.



Phương Tuấn thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hận không thể tự cho mình một cái tát, ngượng ngùng nói: “Đoạn đại sư, việc này là tôi cân nhắc không chu đáo, anh tuyệt đối đừng sinh khí, lần này coi như là đến chơi được chứ.”



“Đến chơi? Vậy cũng không được.” Đoạn Hồi Xuyên làm sao có thể dễ dàng để cho một bút đại đan trước mắt trốn mất, hắn híp mắt cười lộ ra một cái răng trắng: “Được người nhờ vả hết lòng vì người, tôi nếu đã nhận ủy thác thì nhất định sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề, nhưng mà, nếu như vị lão cư sĩ thần thông quảng đại này bắt vào tay, tự nhiên không có chuyện gì cho tôi, đến lúc đó tôi lại về cũng không muộn.”



Phương Tuấn tuy rằng không làm rõ giữa hai người này khác nhau ở chỗ nào, nhưng nếu Đoạn Hồi Xuyên không những không có tức giận, mà còn biểu thị không rời đi ngay, cậu cao hứng còn không kịp, lần này không có tên Ngôn Diệc Quân kia làm rối, cậu cũng không tin với kinh nghiệm của cậu, không thắng được hảo cảm của Đoạn Hồi Xuyên!



Trong lúc Phương Tuấn ở trong đầu nghĩ tâm sự, Phương Dĩ Chính lần thứ hai chuyển về đề tài Kim long hấp thủy cục: “Cư sĩ, ngài mới vừa nói ván cờ này tốc độ hấp thu linh khí quá nhanh, vượt ra khỏi cực hạn, vậy có phải nói rõ, hiệu quả trận pháp bị giảm đi?”



Hải Nguyên cư sĩ gật gật đầu: “Có thể nói như vậy.”



Phương Dĩ Chính nhếch lông mày lên: “Cư sĩ có thể cho biện pháp cải tiến một chút? Nếu như lúc trước mời ngài ra tay, chắc chắn ván cờ này nhất định là mười phân vẹn mười.”



“Ha ha, ngài cũng đừng tâng bốc tôi.” Hải Nguyên cư sĩ tỉ mỉ suy tư chốc lát rồi giãn lông mày thâm trầm cười cười: “Muốn cải tiến trận Kim long hấp thủy này kỳ thực có rất nhiều phương pháp, chỗ khó không phải là làm sao thay đổi, mà là nhập gia tuỳ tục như thế nào, dùng cải biến nhỏ nhất để thu được hiệu quả lớn nhất.”



Phương Dĩ Chính thấy thần sắc lão là biết nhất định đã định liệu trước, cung duy nói: “Thỉnh cư sĩ chỉ điểm.”



“Kỳ thực nói thẳng ra rất đơn giản, gọi là người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, muốn tăng cường khả năng Kim long hấp thủy gánh được, đầu tiên mắt trận phải ở thế thấp, đại khái ngài bỏ bớt bệ và đài ra, nước đầy thì tràn, nguyên nhân chính là không có dẫn lưu. Trong ao tiền đồng có chút nhiều, giọng khách át giọng chủ không nói, còn chiếm cứ thêm không gian, nếu là tôi, sẽ đem một nửa tiền đồng dùng dây vàng treo lên, bố trí thành tư thế thất tinh củng nguyệt mức cao nhất, mới làm thuỷ triều lên xuống, sinh sôi liên tục.”



“Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!” Phương Dĩ Chính vỗ đùi, giống như “thể hồ quán đỉnh” (đại ý là nhập cuộc), bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đây chính là nhập gia tùy tục của cư sĩ, hết sức đơn giản là như vậy, tôi tại sao lại không nghĩ tới cơ chứ? Phương pháp biến nặng thành nhẹ này, thực sự là kì diệu! Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dựa theo lời cư sĩ mà làm!”



Quản gia chẳng hề lý giải được chỗ cao minh của lần bố trí này, thế nhưng cũng không trở ngại hiệu suất cao của lão trong việc chấp hành gia chủ dặn dò.



Một đám người hầu phát động, rất nhanh theo chỉ điểm của Hải Nguyên cư sĩ, đã hoàn thành đợt cải tạo mưa tiền tài thất tinh củng nguyệt.



Tại chỗ mắt thường không thể nhận ra, một khí tràng như có như không vô hình chịu đến một loại nhiễu loạn nào đó, bị ép cải biến quỹ tích, sự thay đổi này ban đầu cực kỳ nhỏ, theo thời gian trôi đi như sông chảy vào biển, dần dần trở nên mãnh liệt dần lên.



Đoạn Hồi Xuyên tinh tế lĩnh hội linh khí lưu động, thoáng nhíu mày.



Phương Tuấn vẫn luôn chú ý vẻ mặt của hắn, lập tức khẩn trương lên: “Đoạn đại sư, có phải là có vấn đề gì?”



Bị người thường nghi vấn nhiều lần, Hải Nguyên cư sĩ rất là không thích.



Phương Dĩ Chính chú ý tới vẻ mặt hắn, bỗng dưng trầm mặt xuống, mắng: “Ta thỉnh cư sĩ tới đây là có quan hệ với thời vận đại sự trọng yếu của Phương gia, không phải là chỗ cho mấy đứa trẻ con chơi đùa! Không có chuyện làm thì trở về công ty đi, đừng ở trước mặt cư sĩ làm trò xấu hổ.”



___________________________________



Tác giả có lời muốn nói:



Đoạn: Ngày hôm nay phải nỗ lực phấn đấu để nhanh giàu và cưới vợ! 【 xoa xoa tay



Chúc mừng năm mới, chúc mọi người một năm tốt lành và gặp nhiều may mắn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ thời gian qua!