Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở - Chương 38: Ôm hôn




Đoạn Hồi Xuyên hô hấp cứng lại.



Một luồng cảm xúc không rõ buồn hay vui vụt chạy qua, tiện đà che ngợp bầu trời lấp đầy khoang ngực, cậy mạnh chiếm cứ toàn bộ tâm thần hắn.



Qúa khứ lấm lem loang lổ và những hình ảnh tràn ngập huyết sắc, hết thảy bị ngang ngược ép biến đi, không biết bị lãng quên ở cái góc nào.



“Anh…”



Môi Đoạn Hồi Xuyên giật giật, phun ra một âm tiết rồi ngừng, phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ đang cổ vũ trong cuống họng, lại nhất thời không tìm được cách xuất khẩu.



Trái tim bị hãm trong bóng tối cô liêu tưởng chừng đã xơ cứng, bỗng nhiên va phải một thứ gì đó rất mềm mại, vì vậy điên cuồng nhảy dựng lên.



Trong lúc giật mình hắn ý thức được, thì ra lúc tim đập nhanh còn có thể nóng như vậy, tim hân hoan nhảy nhót, như là gặp nắng tháng ba xua tan trời đông giá rét, như giữa hè nóng bức gặp băng mát giải khát.



Đoạn Hồi Xuyên dùng tay trói hai vai Ngôn Diệc Quân lại, hơi nắm chặt, giống như là muốn vững vàng giữ lấy người này trong lòng tay.



“Có phải là anh giấu truy tung khí trên người tôi không?” Hắn trầm thấp mở miệng, chất giọng từ tính trầm thấp mang theo ý cười, như có như không, như lông chim nhẹ phẩy qua.



Ngôn Diệc Quân quăng tới một ánh mắt nghi hoặc.



Không chờ đối phương mở miệng dò hỏi, Đoạn Hồi Xuyên đã tự mình nói tiếp: “Nếu không phải tại sao mỗi lần tôi cần, anh luôn xuất hiện đúng lúc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng xuất hiện?”



Ngôn Diệc Quân sững sờ, bừng tỉnh nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Như vậy bây giờ anh cần tôi sao?”



Đoạn Hồi Xuyên nhìn ánh mắt rạng rỡ động nhân của đối phương, lại rơi xuống hai cánh môi đang hé mở, như là bị cái gì dụ dỗ cùng đầu độc, hắn không tự chủ được kề sát vào, hô hấp giao hòa lẫn nhau.



Hầu kết hắn nhẹ nhàng trượt, chỉ cần đến gần hơn một chút, là có thể hôn lên.



Quanh thân tràn ngập khí tức thuộc về riêng Đoạn Hồi Xuyên, Ngôn Diệc Quân nín thở, gáy và lưng chạm vào vách tường băng lãnh, lồng ngực nóng rực của hắn cách lớp áo sơ mi, dán chặt vào y. Tần suất tim đập truyền tới rõ ràng, làm cho y cơ hồ không nhận rõ là của ai.



Y nên thuận theo không?



Cái vấn đề này có vẻ căn bản không cần trả lời, xưa nay y không có cách nào từ chối người này bất kỳ yêu cầu gì, ngày trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng vậy.



Ở trước mặt người này, y luôn không ngừng từ bỏ ranh giới cuối cùng của mình, không ngừng lật đổ mỗi quyết định của mình.



Ngôn Diệc Quân cố gắng ung dung để nam nhân ép lên tường, cũng không nhúc nhích, chỉ sợ tiết lộ một chút căng thẳng cùng kinh hoảng nơi đáy lòng, y cụp mắt nhìn đôi môi đối phương gần trong gang tấc, ngón tay vô thức miết vào giấy dán tường lồi lõm hoa văn.



Y muốn trốn tránh, tránh cái hôn tràn ngập mê hoặc này càng xa càng tốt, lại không nhịn được nghĩ muốn đưa tay ra, ôm chặt người này vào, vĩnh viễn cũng không muốn tách rời.



Đang cầm cố y lại, đâu chỉ là hai tay Đoạn Hồi Xuyên, mà còn có cả chính trái tim ngột ngạt khát vọng của y nữa.



Lông mi Ngôn Diệc Quân khẽ run khép lại, thực sự là vô vọng, biết rõ càng lún sâu kết cục chính là càng chênh vênh vách núi, nhưng đáy lòng vẫn giữ một chút cầu may cũng như lưu luyến khoảnh khắc này, vẫn như cũ thành thực ngầm đồng ý với phản ứng của thân thể.



“Tôi…”



Đoạn Hồi Xuyên còn chưa kịp nói xong vài chứ cuối, bỗng nhiên lỗ tai hơi động, vì Ngôn Diệc Quân đến mà xem nhẹ mất động tĩnh rõ ràng truyền vào trong tai.



“Đoạn Hồi Xuyên! Thả bác sĩ Ngôn ra cho ta!”



Đoạn Minh Thần quát to một tiếng, từ một đầu hành lang chạy tới, phía sau cậu ta có mấy vệ sĩ dáng người cao lớn, xếp thành hình quạt đứng đằng sau Đoạn Hồi Xuyên, mơ hồ vây người lại.



Đoạn Minh Thần sau khi nghe trộm xong phụ thân và “đại ca” nói chuyện xong, trong óc nhất thời khó có thể tiêu hóa lượng tin tức kinh người, cậu chưa lập tức đi vội, mà núp trong bóng tối suy nghĩ chính mình nên làm như thế nào, mới có thể quấy nhiễu ao bùn này hơn chút, để làm lợi cho mình.



Nhưng cậu từ nhỏ, đầu đã không thông minh, cậu mơ hồ cảm thấy bây giờ chính mình so với những người khác biết nhiều tin tức hơn là cái lợi thế rất tốt, có thể coi trong cục diện ứng cử người kế thừa đầy bất lợi trước mắt, sẽ tăng thêm mấy phần thắng.



Nhưng là cụ thể làm thế nào, Đoạn Minh Thần thấy thật khó.



Mãi đến lúc cậu nhìn thấy Đoạn Hồi Xuyên cư nhiên đánh Ngôn Diệc Quân!



Tuy rằng cũng không rõ ràng hai người này tại sao lại gặp mặt ở đây, âm thanh đối thoại giữa bọn họ quá thấp, cũng không nghe thấy cụ thể nói cái gì, mà Đoạn Minh Thần nhớ tới rất rõ ràng, Đoạn Hồi Xuyên lần trước đi ra từ tửu trang của Ngôn Diệc Quân, bọn họ rõ ràng là có quen biết, mà hiện tại, Đoạn Hồi Xuyên lại có hành vi thô bạo đối với y, tám phần mười là đang đe dọa y rồi!



Về phần nội dung uy hiếp —— Ngôn Diệc Quân nếu là phụ thân mời tới trị liệu lão tam, nhất định là liên quan với việc lão tam có khôi phục hay không!



Chẳng lẽ Đoạn Hồi Xuyên cũng không thích lão tam khôi phục như cũ?



Đoạn Minh Thần cảm thấy được chính mình quả thực quá thông minh, cư nhiên có thể nghĩ tới một tầng này!



Cậu hất hàm, đảo qua biểu tình không rõ trên mặt hai người, cười nhạo nói: “Buổi tối muộn, Đoạn tiên sinh không cố gắng ở trong phòng mình nghỉ ngơi, mà ra đây xướng cái gì thế? Ngươi hẳn phải biết vị này chính là ai đi? Là viện trưởng bệnh viện Hoa Thành phụ thân ta tự mình mời tới, ngươi ở trong khách sạn nhà ta, dám động thủ với khách của ta, ta có đủ lý do thỉnh ngươi rời đi, kể cả người nhà họ Phương mang ngươi tới.”



Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi nheo cặp mắt lại, đối với lời lẽ sai trái của Đoạn gia lão nhị tự thấy buồn cười, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn càng không tìm được lời nói phản bác —— dù sao cũng không thể nói, không gọi là đánh, gọi là khinh bạc, đúng không nhỉ?



Hắn nhìn Đoạn gia lão nhị rồi bước đến gần một bước, người kia y như một con mèo đập đuôi nhảy dựng lên, lui về phía sau mở vài bước, trốn sau lưng bảo tiêu:



“Ngươi muốn làm gì? Bị ta phá chuyện ác, còn muốn động thủ với ta hay sao? Nơi này nhiều người như vậy, nhiều con mắt thế này! Ngươi muốn ta gọi tất cả mọi người ra, làm bại lộ bộ dáng của ngươi hay không!”



Lời của cậu ta mơ hồ, mà Đoạn Hồi Xuyên hiểu rõ, hắn đứng lặng tại chỗ cũ, lười biếng khoanh hai tay, người này, xem ra là biết thân phận của mình, cũng biết một ít việc liên quan với quá khứ của hắn.



“Xem ra ngươi cũng biết? Đã như vậy, ta cũng lười phí lời với ngươi.” Đoạn Hồi Xuyên không thấy vệ sĩ xung quanh căng thẳng cơ bắp, ánh mắt của hắn lạnh như băng đâm vào mặt Đoạn Minh Thần: “Ngươi muốn gọi người thì cứ gọi, còn mời ta rời đi, sợ ngươi còn không có tư cách này.”



“Ngươi…” Đoạn Minh Thần thẹn quá hóa giận nắm chặt nắm đấm, nên trở mặt không?



Ngay cả phụ thân cũng không dám, cậu nào dám?



Vạn nhất Đoạn Hồi Xuyên thật sự không để ý việc hàng trăm cặp mắt nhìn vào, lộ ra răng nanh nổi lên ý định hại người, coi như vệ sĩ mình mang đến có thể đánh ngã đối phương, nhưng vạn nhất chính mình da mỏng như giấy, cái người tản ra toàn mùi nghèo túng này cũng không đền nổi đâu!



Thế nhưng trước mặt mọi người bị chế nhạo, Đoạn Minh Thần thực sự nuốt không trôi cơn giận này.



Cậu đưa ánh mắt chuyển sang Ngôn Diệc Quân đang trầm mặc phía sau Đoạn Hồi Xuyên, lập tức quyết định kéo người sang chiến tuyến của mình:



“Bác sĩ Ngôn, anh nhanh đến chỗ tôi, người này rất nguy hiểm, tôi sẽ an bài vệ sĩ 24h bảo vệ anh, tuyệt đối không để anh chịu đến một chút uy hiếp!”



24h bảo vệ? Đến phiên ngươi?



Đoạn Hồi Xuyên quả thực muốn tức cười, hắn quay đầu lại, tò mò trong mắt Ngôn Diệc Quân là biểu tình gì.



Người sau đã nhanh một bước lướt qua, đi tới trước mặt Đoạn Hồi Xuyên, đưa lưng về phía hắn, trên mặt thần sắc lạnh nhạt, bị ánh đèn hành lang mờ ảo chiếu lên nhìn lạnh cả người: “Uy hiếp? Đoạn nhị thiếu tựa hồ hiểu lầm cái gì đó.”



Đoạn Minh Thần không có phát hiện đáy mắt lạnh nhạt của y nên không lo, trái lại đến gần hai bước, lấy lòng nói:



“Bác sĩ Ngôn, anh không cần phải sợ, có chuyện gì cứ nói với tôi, đàm luận lúc trước, điều kiện của tôi vẫn luôn hữu hiệu. Tôi mang đến những người này đều là xuất ngũ dong binh, thân thủ đều là cao cấp nhất, thời gian này anh ở nhà chúng tôi, tôi đương nhiên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của anh.”



Ngôn Diệc Quân lắc lắc đầu, dường như thở dài, y chuyển áo đang khoác bên tay phải sang tay trái, sau đó giơ tay lên đè bả vai một vệ sĩ cách mình gần nhất.



Người kia không ngờ y đột ngột hành động, tầm mắt nhìn về phía Ngôn Diệc Quân lộ ra mấy phần kinh ngạc do bất ngờ không kịp chuẩn bị.



Còn không đợi người này kịp phản ứng, Ngôn Diệc Quân đột nhiên chụp chặt năm ngón tay, trượt tới khớp khuỷu tay, cánh tay một vùng gập lại, trực tiếp xoay thân thể bảo tiêu thành bánh quai chèo, vạn bất đắc dĩ quỳ rạp xuống bên chân y, vẻn vẹn một tay, đã khống chế đối phương không động được!



Xung quanh những hộ vệ khác sợ giật bắn người lên, dồn dập buông tha mục tiêu đối địch cũ Đoạn Hồi Xuyên, như lâm đại địch hướng về phía Ngôn Diệc Quân ánh mắt kiêng kị vạn phần!



Từ lúc y bắt đầu động thủ đến kết thúc, vẻn vẹn ba động tác, nhanh đến mức làm người đáp ứng không xuể.



Ngôn Diệc Quân đứng lặng tại chỗ cũ, như núi bất động, kẻ xui xẻo đáng thương đau đến mức mồ hôi lạnh đều toát ra ngoài, trên cánh tay truyền đến lực đạo to lớn, gã sợ đến một cử động cũng không dám, chỉ lo một cánh tay cứ như vậy bị phế bỏ.



Cũng may Ngôn Diệc Quân không quá mức làm khó, chốc lát buông lỏng tay, ung dung thong thả vuốt lại nếp nhăn tay áo.



“Thật đáng tiếc, xem ra vệ sĩ của tam thiếu tựa hồ không có năng lực này.”



Ngôn Diệc Quân thanh âm không lớn, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, từng chữ từng câu nói ra chầm chậm, nhưng ẩn giấu bên trong, như áp lực nặng nề áp sát, Đoạn Minh Thần trải qua kinh ngạc, đột nhiên có loại cảm giác nguy hiểm tai vạ đến nơi, ở trong lòng điên cuồng kéo còi báo động!



Những ngày này vẫn còn nóng, mà cậu thân như đang ở hầm băng, tự đáy lòng thoát ra một luồng cảm giác mát mẻ.



Người này, tuyệt đối không thể nhìn đơn giản trên mặt như vậy!



Đoạn Minh Thần tâm lý chui ra hối hận, trong miệng toàn là vị đắng, nội dung vở kịch phát triển sao chẳng giống như cậu nghĩ chứ?!



“Nếu bác sĩ Ngôn không dùng tới hỗ trợ của tôi, vậy… Tôi đi trước.” Đoạn Minh Thần ngượng ngùng lui về phía sau vài bước, đang muốn lập tức rời khỏi thị phi này, phía sau lại truyền đến giọng Ngôn Diệc Quân hời hợt.



“Ta xin khuyên các hạ, nếu như còn có hy vọng mong muốn được đền bù, đêm nay tốt nhất là cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy cho thỏa đáng.”



Cậu —— cậu đây là bị uy hiếp ngược?



Đoạn Minh Thần lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ra đất.



Nhìn Đoạn gia lão nhị mang người chật vật biến mất ở cuối hành lang, Ngôn Diệc Quân lúc này mới xoay người, đón nhận ánh mắt của hắn, là ánh mắt nghi hoặc phiền muộn của Đoạn Hồi Xuyên.



“Rõ ràng một bộ dạng thư sinh yếu đuối mong manh, thân thủ cư nhiên tốt như vậy? Ngay cả tôi cũng bị anh lừa gạt rồi.” Đoạn Hồi Xuyên cổ quái nhìn y, đầy bụng bực tức nhỏ giọng nghĩ linh tinh: “Anh căn bản không cần tới tôi bảo vệ mà, thiệt thòi tôi còn ba lần bốn lượt lo lắng an toàn của anh, còn không thèm nói cho tôi biết, nếu không phải lần này bại lộ, không biết bị giấu tới khi nào…”



“Phì.” Ngôn Diệc Quân nhìn hắn bĩu môi dài mặt ra hết sức đáng yêu, suýt nữa cười ra tiếng, trong mắt đổ đầy ắp ý cười, đến mức đuôi mắt câu lên một nếp nhăn: “Kỳ thực tôi chỉ là học qua mấy chiêu thức phòng thân mà thôi. Nào có lợi hại như Đoạn lão bản thả mười vạn volt? Không có anh, tôi sớm đã bị hồ yêu bắt đi rồi.”



Đột nhiên thu được khích lệ Đoạn Hồi Xuyên thận trọng mím môi mỉm cười, tuy rằng luôn cảm thấy bên trong lời này lộ ra ý tứ hàm xúc sủng nịch cùng động viên nồng đậm, nhưng là từ miệng Ngôn Diệc Quân nói ra, nên trong lòng hắn đắc ý thập phần vẻ vang.



Vì để tránh cho lần thứ hai bị người ta nhòm ngó, Đoạn Hồi Xuyên dẫn y đi vào phòng.




Khách sạn năm sao của Đoạn gia trang trí cùng trang hoàng tương đối xa hoa, Đoạn Hồi Xuyên ở chính là phòng cao cấp, sàn nhà ốp toàn gỗ màu nâu đen, dưới chân là thảm trải sàn nâu nhạt không nhiễm một hạt bụi, diện tích rất lớn, trong phòng có một cái phòng khách rộng rãi cùng ban công, nhìn ra ngoài cửa sổ là hồ nhân tạo.



Trong phòng một lần nữa sáng đèn, ánh đèn ôn hòa rơi vào hai người, xua tan hắc ám, cũng thổi tan kiều diễm cùng ám muội nho nhỏ, hai người ngồi cùng nhau, lại bị một bầu không khí vi diệu khó diễn tả được bao phủ.



Không xa không gần, không mặn không nhạt, thân hơn bằng hữu, chẳng phải người yêu.



Đoạn Hồi Xuyên rót cho y một chén trà, không phải là trà quý báu gì, chỉ miễn cưỡng có thể uống được.



Bọn họ tách ra ngồi ở trên hai cái ghế, xếp ở hai phía bàn trà, hình thành một cái góc vuông, duy trì đồng dạng tư thế, cúi đầu nhìn lá trà trôi trong nước trà, nhìn hơi nóng bốc lên lượn lờ tới xuất thần.



Đoạn gia lão nhị xuất hiện thật là đúng lúc… Đoạn Hồi Xuyên âm thầm nghiến răng, lần sau cho hắn cơ hội, nhất định phải đánh một trận cho hả giận.



Đuôi lông mày hắn khẽ động, liếc trộm nhìn Ngôn Diệc Quân, đối phương rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là đôi lông mi dày cong kia tình cờ chớp chớp một chút, như hai cái bàn chải nhỏ ở trong lòng trêu chọc, nhìn đến nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.



“Lông mi thật tinh tế…” Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được ở trong lòng lén lút nghĩ.



“Anh nói gì cơ?” Ngôn Diệc Quân đột nhiên ngẩng đầu, con mắt đen nhánh nhìn sang, nhẹ nhàng chớp chớp.



“Ơ không có gì…”



Gay go, cư nhiên không cẩn thận nói ra!



Đoạn Hồi Xuyên hoang mang nâng chén trà lên giả bộ uống trà, Ngôn Diệc Quân lại không chịu đơn giản buông tha hắn, tầm mắt như trước dính ở trên người hắn, khóe miệng tự tiếu phi tiếu nhếch lên một độ cong khả nghi.



“Khụ, mà, anh vẫn chưa có nói cho tôi biết, tại sao anh lại ở đây?” Đoạn Hồi Xuyên một lần nữa nhặt lên cái đề tài này, ý đồ đánh vỡ lúng túng trầm mặc: “Đoạn Minh Thần nói là phụ thân nó thỉnh anh tới?”



“Không sai.” Ngôn Diệc Quân gật gật đầu, y cũng nâng chung trà lên ngửi hương trà, thoáng một cái liền thả xuống, giải thích: “Con trai út của Đoàn thị lão tổng xảy ra tai nạn xe cộ thành người thực vật, cho nên trả số tiền lớn mướn tôi, phụ trách chữa trị cho cậu ta.”



“Ồ? Anh vừa đến đã trị được?” Đoạn Hồi Xuyên nhìn ánh mắt của y lại càng kỳ quái, cái tên này thật chỉ là người bình thường?



“Thật không có.” Ngôn Diệc Quân cười cười: “Phương diện thần kinh, cũng chỉ là hiểu sơ da lông mà thôi. Hơn nữa vị tiểu thiếu gia này cũng không có chân chính khôi phục, chỉ là hơi có chút khởi sắc mà thôi. Tương lai là không thể khôi phục hoàn toàn, muốn bình thường trở lại, còn phải xem vận mệnh của cậu ấy.”



Đoạn Hồi Xuyên thẩm thị đối phương, không buông tha bất kỳ một chút biểu tình nhỏ bé nào, nhưng đáng tiếc gương mặt xinh đẹp kia kín kẽ không một lỗ hổng, làm cho hắn tìm không ra một chút kẽ hở.



Ngôn Diệc Quân thản nhiên nhìn lại, ánh mắt hơi lấp lóe: “Anh tựa hồ rất quan tâm Đoạn gia?”



“… Cũng không phải.” Đoạn Hồi Xuyên chuyển tầm mắt, ấp úng mà nói: “Chỉ là lần này ủy thác với bọn hắn có liên quan thôi.”



Cũng không phải cố ý che giấu quan hệ với Đoạn gia, nhưng là hắn chung quy không muốn để bí mật tàn khốc bị mình nghĩ trăm phương ngàn kế vứt bỏ cho người biết được, đặc biệt là nam nhân trước mắt này.



Gay go! Ủy thác!



Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới nhớ tới, “kế hoạch” bị hắn hoàn toàn lãng quên ở sau gáy, hắn liếc đồng hồ báo thức, đã qua mười giờ, nếu còn trễ nữa, không biết sáng sớm có kịp về hay không.



Ngôn Diệc Quân thuận ánh mắt của hắn nhìn sang, hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Nhanh như vậy đã mười giờ, anh muốn đi nghỉ ngơi?”



“Ừm, có chút mệt mỏi.” Đoạn Hồi Xuyên khó khăn phun ra mấy chữ nghĩ một đằng nói một nẻo, làm khó dễ mà nhìn đối phương, thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Đoạn Minh Thần một lần.




Ngôn Diệc Quân hiểu ý đứng dậy cáo từ, Đoạn Hồi Xuyên đưa người đến cửa, trong hành lang thập phần yên tĩnh, một cánh cửa hẹp tách hai người ra, bọn họ không nói gì mà nhìn nhau một hồi, phảng phất ai cũng không muốn nói câu ngủ ngon trước.



“Phòng của anh ở chỗ nào? Tôi đưa anh trở lại?” Đoạn Hồi Xuyên nghĩ nát óc, rốt cục cơ trí nghĩ ra một cái lý do.



Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười: “Ngay bên cạnh.”



“…” Đoạn Hồi Xuyên trong nháy mắt bị y đánh bại, trong lòng hắn bay lên vì một chút gần trong gang tấc, lại vừa giận vì lý do không có chỗ dùng.



Ngôn Diệc Quân đợi lâu một hồi, bất động nhìn chăm chú đối phương nửa ngày, xác định Đoạn Hồi Xuyên không có lời muốn nói, không thể làm gì khác hơn là chủ động chào: “Vậy tôi về đây.”



“… Ngủ ngon.” Hai chữ này tại đầu lưỡi Đoạn Hồi Xuyên xoay chuyển hai vòng, mới bất đắc dĩ xuất khẩu.



Ngôn Diệc Quân chậm rãi quay người đi được hai bước, Đoạn Hồi Xuyên lưu luyến mà ngắm nhìn bóng lưng y, đột nhiên lên tiếng gọi: “Ngôn Diệc Quân!”



Nam nhân bỗng dưng nhìn lại, giống như vì chờ đợi mấy chữ này, đã luyện tập động tác quay đầu vô số lần, mới có thể phản ứng cấp tốc tự nhiên như thế.



Đoạn Hồi Xuyên cũng chưa nghĩ ra mình muốn nói gì, miệng đóng mở nửa ngày, cuối cùng chỉ lúng túng nghẹn ra một câu “Đi ngủ sớm một chút”.



“Anh cũng vậy.” Nam nhân cụp mắt cười nhạt, nắm chặt áo khoác trong lòng bàn tay, âm thanh trầm thấp nặng nề, mang theo vài phần vui mừng, cũng mấy phần thất vọng.



Ngôn Diệc Quân lần thứ hai cất bước rời đi, bước chân y từ từ, ngắn ngủi có vài bước, chẳng khác nào vượt qua vạn dặm xa.



Ngay lúc y lấy thẻ chuẩn bị mở cửa phòng, chung quy vẫn là không nhịn được, hơi quay đầu nhìn về phòng bên cạnh —— cửa phòng Đoạn Hồi Xuyên vẫn còn mở, người kia dựa nghiêng ở khung cửa, xa xa đang nhìn mình.



Bất ngờ đối mặt không ứng phó kịp, dường như sớm có dự liệu, tay Ngôn Diệc Quân đang nắm tại tay cầm bỗng nhiên bất động, như là có nghìn cân lực ngăn cản y vào cửa, thậm chí hi vọng cửa bị hỏng là tốt nhất.



Nhưng mà cửa đang yên đang lành, dị thường linh hoạt, hơi dùng sức là dễ như ăn cháo mở ra được.



Ngôn Diệc Quân thở dài, thu hồi ánh mắt, đang muốn đẩy cửa vào ——



Đèn trần bỗng nhiên lóe lên một cái, Ngôn Diệc Quân sững sờ, chợt đèn toàn bộ hành lang cũng bắt đầu không ổn định, rồi đồng thời tắt ngúm, thời gian chỉ trong nháy mắt, tia sáng toàn bộ bị rút đi, hành lang đồng loạt rơi vào hắc ám.



Bị cúp điện?



Trong bóng đêm đen đưa tay không thấy được năm ngón, một cái tay ấm áp đột nhiên cầm lên mu bàn tay của y, sau đó dùng sức, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.



“Đoạn…?” Ngôn Diệc Quân chỉ kịp phát ra một cái âm tiết, đã bị một nguồn sức mạnh phía sau ôm lấy thân, đặt ở trên cánh cửa, khí tức nóng rực mà rất quen không nói lời gì chui vào, cậy mạnh bao phủ bên trong y.



Một đôi môi ấm dính sát lại, dù không có cách nào thấy vật trong bóng đêm, cũng chuẩn xác mà tìm khóe miệng hơi mở của y.



Tay Đoạn Hồi Xuyên đè gáy nam nhân, dùng sức mà áp về phía mình, một cái tay khác vững vàng trói tay đối phương, đặt tại bên tai.



Hắn dùng thân thể mình ngăn cách ra một không gian chật hẹp bí mật, nhịp tim kịch liệt cùng tiếng thở gấp tràn ngập, nhiệt độ ám muội đột nhiên bốc lên, trong nháy mắt đốt lửa trong bụng hai người…



Bóng tối là che chở tốt nhất, không có ai biết trong hành lang chật chội này, đang phát sinh động tình.



Đoạn Hồi Xuyên cương quyết ôm lấy đầu lưỡi nam nhân, không ngừng công thành đoạt đất.



Ngôn Diệc Quân như rơi vào một xoáy nước sâu không thấy đáy, chỉ có thể mặc cho nước chảy bèo trôi, y cam tâm tình nguyện luân hãm vào bên trong, trốn không được, cũng không muốn trốn, thậm chí không giữ lại chút nào mà tự mình dâng lên, tiếp nhận tất cả đòi hỏi đến từ đối phương.



Không gian cực yên tĩnh, tiếng hít thở nặng nề của bọn họ hiện ra đặc biệt rõ ràng.



Rất xa, tựa hồ có người chú ý tới đèn hành lang tầng này có biến, mà kệ bọn họ đi, ai sẽ để ý?



Đoạn Hồi Xuyên kịch liệt hôn sâu hơn, Ngôn Diệc Quân ngẩng đầu lên nhân nhượng hắn, đường cong gò má vừa khớp nhau quấn quýt.



Cái tay để trống còn lại của Ngôn Diệc Quân cũng bám chặt lấy cổ của đối phương.



Không người nào có thể trốn tránh, trong đêm yên lặng, lại càng nóng bỏng.



Chân tình triền miên trôi qua răng môi, hòa tan trong tiếng thở dốc kiều diễm, không đủ, gần gũi như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều!



Đoạn Hồi Xuyên thoáng ngẩng đầu lên, hai người tách nhau ra một chút, con mắt y rạng rỡ toả sáng, như là hai ngôi sao trong màn đêm.



Từ ánh sao trong mắt Ngôn Diệc Quân, hắn lục lọi môi dưới mềm ướt của đối phương, vừa mới bị mình dưỡng ẩm, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu hôn lên, tiếp tục triền miên không dứt, gần như dính vào nhau.



Đèn hành lang yếu ớt lóe lên một cái, dựa vào tia sáng tối tăm, Đoạn Hồi Xuyên nhìn thấy đuôi mắt Ngôn Diệc Quân có một mạt son như say, ánh mắt mơ hồ, môi hồng nhuận, còn có hai gò má ửng đỏ, trong nháy mắt hắn thở gấp gáp mất khống chế.



Dục vọng bị áp chế cưỡng ép lần thứ hai tháo chạy xông ra, bảo hắn trực tiếp chiếm cái tên âm thầm câu dẫn mình này làm của riêng.



Ngay ở đây, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể sẽ có người tới, làm người này xấu hổ mà ẩn nhẫn khóc ra nước mắt, run rẩy mặc hắn bài bố.



Ngôn Diệc Quân thâm thúy nhìn hắn chăm chú, dùng một tư thái mời gọi không lời, như chỉ cần xé tan ánh mắt đen kịt kia ra, là có thể nhìn thấy đáy mắt nhu tình như nước, nước chảy đá mòn.



Xa xa tiếng người cùng tiếng bước chân dần dần đến gần, hai người dính chặt vào nhau không muốn tách ra, trong tối tăm chậm rãi bình phục hơi thở.



Đèn rốt cục khôi phục bình thường, lần lượt từng chiếc sáng lên, quang minh khoan thai đến chậm, Ngôn Diệc Quân sửa lại áo sơ mi ngổn ngang, khôi phục vẻ bề ngoài áo mũ chỉnh tề thường ngày.



“Đột nhiên sao lại bị mất điện vậy?” Ngôn Diệc Quân ý vị thâm trường nhìn phía Đoạn Hồi Xuyên.



Người sau ánh mắt loạn phiêu, nhìn chung quanh: “Cũng không biết, có thể là thiết bị nơi này quá cũ kỹ.”



“Có đúng không?” Ngôn Diệc Quân cúi đầu cười cười, trước khi bị những người khác nhìn thấy, một tay kéo cổ áo Đoạn Hồi Xuyên, mạnh mẽ túm người vào phòng.



__________________________________



Tác giả có lời muốn nói:



Đoạn: Bị mất điện, có thể dùng tôi xạc!



Ngôn: Chính là không kéo dài.



Đoạn:…