Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở - Chương 4: Khôi phục




Bác sĩ Cao mặt phức tạp nhìn Đường Cẩm Cẩm nửa dựa trên giường bệnh uống nước, ngoại trừ vì quá lâu không ăn uống cùng vận động nên có vẻ hơi suy yếu ở bề ngoài, kết quả kiểm tra biểu hiện của cô đã không có bất kỳ đáng lo nào nữa.



Lão thật không biết nên vì bệnh nhân của mình “khỏi hẳn” mà cảm thấy cao hứng, hay là nên vì chữa khỏi cho cô không phải là mình mà cảm thấy thất bại, lão quay đầu nhìn về phía Ngôn Diệc Quân, lúng túng kéo kéo khóe miệng: “Bác sĩ Ngôn, đây nhất định là trùng hợp! Cô bé vốn là cũng không có vấn đề gì, vừa vặn lúc này…”



Ngôn Diệc Quân lật xem xong bệnh án, đưa tay ra ngăn lão, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng mở mí mắt Đường Cẩm Cẩm ra quan sát một hồi, rồi nắm lấy cánh tay đối phương, hai ngón tay khoát lên mạch môn, một đạo ánh sáng nhạt mắt thường không thể nhận ra trong nháy mắt đi vào dưới da.



“Đường tiểu thư, bây giờ cô cảm giác ra sao?”



Đường Cẩm Cẩm nhìn chăm chú vào khuôn mặt Ngôn Diệc Quân, hai má tái nhợt bỗng có chút đỏ ửng, nhẹ giọng trả lời: “Đầu hơi choáng váng, rất đói, tay chân đều không có khí lực… Còn nữa, xin hỏi, anh tên là gì? Hình như tôi đã từng thấy anh trên TV?”



Cảm nhận được trong cơ thể cô không khác thường chút nào, Ngôn Diệc Quân một cách tự nhiên buông tay cô ra, cười cười: “Không có, tôi chỉ là một bác sĩ, tên là Ngôn Diệc Quân.”



“Cô vừa mới rửa mặt sao? Trán có vẻ ẩm ướt.” Ánh mắt của y xẹt qua giữa hai lông mày Đường Cẩm Cẩm, lòng bàn tay vừa định chạm vào lại như có cái gì đẩy đi, trên trán trơn bóng tựa như có một vòng hồng nhàn nhạt lúc có lúc không hiện ra, giống như bị một con dấu cổ in lên, nếu không nhìn kỹ, cực dễ dàng quên, tròng mắt đen nhánh của Ngôn Diệc Quân hơi lóe lên, lộ ra vẻ cân nhắc.



“Rửa mặt? Không có mà.”



Thấy đối phương giãy dụa ngồi dậy muốn nói chuyện tiếp, y ấn cô nằm xuống trở lại, dùng giọng điệu ôn hòa mà không thể nghi ngờ nói: “Đường tiểu thư, cô hôn mê đã lâu, những cảm giác kia đều là bình thường, không cần lo lắng, đồ ăn tạm thời ăn chút thức ăn lỏng thanh đạm, để cho dạ dày thích ứng. Nói ít một chút, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, rất nhanh là có thể xuất viện.”



Ngôn Diệc Quân ngồi dậy, Đường Cẩm Cẩm vội vàng kéo lại ống tay áo của y, lắp bắp nói: “Còn nữa… Bác sĩ, tôi cảm thấy cả người không thoải mái, còn phải ở lại phòng bệnh bao nhiêu ngày nữa…”



Ngôn Diệc Quân kiên nhẫn từng chút kéo lại ống tay áo từ trong tay đối phương, nhàn nhạt nói: “Về phần này, có thể thương lượng với bác sĩ điều trị chính của cô.”



“Anh không phải bác sĩ điều trị chính của tôi à…” Đường Cẩm Cẩm thất vọng “Ồ” một tiếng.



Đường La An hỏi: “Bác sĩ, con gái tôi không sao chứ?”



Ngôn Diệc Quân gật đầu: “Trước mắt xem ra không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống giường, nếu như không yên lòng, ở lại quan sát hai ngày.”



Đợi phòng bệnh lần thứ hai yên tĩnh lại, Đường La An trịnh trọng hướng ba người Đoạn Hồi Xuyên nghiêng mình cảm ơn, cảm kích nói: “Thực sự là không biết nên làm sao cảm tạ tam vị đại sư mới phải, nếu không phải chư vị đúng lúc loại bỏ nguyền rủa, con bé chỉ sợ còn không biết khi nào mới có thể tỉnh đây.”



Bác sĩ Cao tuyệt đối không tin cái thứ lật đổ lẽ thường gọi là “nguyền rủa”, vẫn chống chế nói: “Cũng chỉ là do trùng hợp thôi! Con gái của ngài, vốn không bị bệnh!”



“Nguyền rủa?” Ngôn Diệc Quân bước chân rời đi chợt dừng, đầu lưỡi lặp lại hai chữ hoang đường này.



Bác sĩ Cao vội vàng nói: “Bác sĩ Ngôn, đừng nghe mấy tên giang hồ đạo sĩ này nói mò, cõi đời này nào có cái gì nguyền rủa, nhiều nhất chỉ là khoa học tạm thời không có cách nào giải thích thôi.”



“Có lẽ vậy.” Ngôn Diệc Quân xa xôi nói, dư quang khóe mắt đảo qua phía Đoạn Hồi Xuyên, lúc tiếp xúc đến tầm mắt đối phương, vội như chuồn chuồn lướt nước thu lại: “Tôi sắp có buổi họp chẩn, cáo từ trước.”



“A, bác sĩ Ngôn chờ tôi!”



Trương Bàn chà xát tay: “Đường tiên sinh, ngài nhìn khuê nữ của ngài cũng không sao rồi, việc chúng ta nói rõ trước…”



Đường La An vừa mới hoảng sợ, giờ thần sắc thoải mái, cười tủm tỉm nói: “Đại sư yên tâm, thù lao tôi sẽ để thư kí Ngô gửi tới ngài như trong trương mục, còn có, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật của tiểu nữ, tôi chuẩn bị làm một hội triển lãm tư nhân, tiện làm sinh nhật cho Cẩm Cẩm, triển lãm phần lớn là bảo vật tôi cất giữ nhiều năm, cũng sẽ mời không ít danh lưu cự cổ tham gia, mấy vị nếu như rảnh rỗi, không ngại hân hạnh được đón tiếp đến đây đánh giá một phen, nếu có kiện châu báu nào may mắn lọt mắt xanh của đại sư, có thể khai quang, đó là tốt nhất, ha ha…”




“Ha ha, dễ bàn dễ bàn, thời điểm đó chúng tôi nhất định đến.” Trương Bàn cười híp mắt đáp lời, đáy lòng không nhịn được lườm một cái, lại còn khai quang, coi nhẹ gã là hòa thượng trong miếu không biết gì chắc!



Mấy người công thành lui thân, hàn huyên vài câu rồi cáo từ rời đi.



Trương Bàn bước thẳng vào thang máy trước, đứng đối diện vách kính vuốt ve mấy sợi tóc thưa thớt, nói: “Chú nói tên bác sĩ Ngôn kia làm sao lại nhận được nhiều sự hoan nghênh của mấy cô y tá như vậy? Không phải là so với anh đây gầy hơn, tóc cũng chỉ nhiều hơn một chút sao? Dọc đường đi nghe thấy các cô líu ra líu ríu, lỗ tai anh đều mọc kén.”



Bạch Giản thành khẩn cải chính nói: “Người ta so với anh đẹp trai hơn, cao hơn, so với anh có tiền, còn chưa kể có tiếng.”



“…” Trương Bàn nhe răng: “Tiểu tử thúi, mõm chó làm sao mọc ra được ngà voi! Cái trước chưa tính, mi làm sao biết hắn hữu danh (có danh tiếng)hơn ta? Bản thân là Long Hổ Sơn đời thứ 183 đại chưởng môn nhân đệ tử đích truyền —— “



Bạch Giản chấn kinh rồi: “Ngài là đệ tử đích truyền?”



“Dưới trướng mười hai đệ tử ký danh.”



“… Nha.”



Đoạn Hồi Xuyên phát ra một tiếng nghe như cười nhạo.



Trương Bàn cảm giác mình bị sỉ nhục, vô cùng đau đớn: “Tên kia cũng chỉ nổi hơn đám bác sĩ chưa có danh tiếng mà thôi!”




Bạch Giản vô tội trừng mắt nhìn: “Có thể là người ta không phải chỉ có như vậy đâu, vị bác sĩ Ngôn kia hình như còn là viện trưởng danh dự bệnh viện này đấy, hơn nữa trong bệnh viện tư nhân của mấy nhà nổi danh cả nước, đều có đầu tư của hắn.”



Trương Bàn sững sờ: “Làm sao mi biết?”



Bạch Giản hào hứng nói: “Vừa nãy lúc chúng ta đi qua hành lang, tôi nghe thấy mấy cô y tá tám chuyện, còn có cô cầm trên tay quyển giới thiệu tóm tắt về chuyên gia y sư, phía dưới hình của hắn danh hiệu nhiều nhất, tôi liếc nhìn cái là nhớ kỹ.”



“Cậu là thiên lý nhãn thuận phong nhĩ sao? Cậu mà có nghe thấy, làm sao bọn anh đây lại không chú ý đến.” Trương Bàn mặt phẫn nộ: “Còn trẻ như vậy đã là viện trưởng, anh thấy cái danh dự danh hiệu này, tám phần mười là do nhà có tiền đầu tư, cho hắn mạ vàng sáng lóa…”



“Xoạt” một tiếng, thang máy dừng lại ở lầu ba, hai bên cửa thang máy mở ra, viện trưởng danh dự tuổi còn trẻ thần sắc ung dung đi vào.



Theo cửa thang máy lần thứ hai khép lại, không khí im lặng quỷ dị lan tràn, trong không gian vuông vức chật hẹp diễn ra một cảnh trong nhân sinh thập đại lúng túng —— ở sau lưng nói người nói xấu vừa lúc bị chính chủ nghe thấy.



E rằng lúng túng chỉ có Bạch, Trương hai người, Đoạn Hồi Xuyên da mặt quá dày, từ điển nhân sinh chưa từng có hai chữ này, mà Ngôn Diệc Quân thần dung khiêm tốn, vẫn giơ tay nhấc chân nhất quán một cách tự nhiên.



Trương Bàn không được tự nhiên đứng thẳng người, tay cũng bỏ ra khỏi túi quần, dường như ở trước mặt Ngôn Diệc Quân, bất kỳ hành vi bất nhã nào cũng sẽ bị không khí quanh y bài xích, hoàn toàn không hợp.



Thấy Đoạn Hồi Xuyên đầy hứng thú mà theo dõi mình, Ngôn Diệc Quân cười cười: “Tôi từ vừa nãy cũng đã rất tò mò, mấy vị rốt cuộc là làm thế nào mà cứu tỉnh Đường tiểu thư? Cô ấy thật sự trúng nguyền rủa?”



Tuy rằng hỏi chính là “Mấy vị”, mà ánh mắt của y vững vàng khóa tại trên người Đoạn Hồi Xuyên, không hướng sang cho Trương Bàn một cái liếc mắt.



Đoạn Hồi Xuyên hỏi ngược lại: “Đường đường viện trưởng bệnh viện lớn, cũng sẽ tin huyền học thần thần quỷ quỷ này?”




Ngôn Diệc Quân vẫn bình tĩnh nở nụ cười: “Tại lĩnh vực y học, xác thực tồn tại một ít hiện tượng không hợp với lẽ thường, như ung thư đã có kỳ tích không thuốc tự lành, chỉ cần bệnh nhân có thể khôi phục, huyền học cũng tốt khoa học cũng được, đều không có gì quan trọng.”



Đoạn Hồi Xuyên cũng cười rộ lên, vỗ vỗ vai đối phương: “Vẫn là bác sĩ Ngôn nói chuyện êm tai, so với bác sĩ Cao kia cao minh hơn nhiều.”



“Tôi tên là Ngôn Diệc Quân, còn chưa thỉnh giáo tôn danh?” Ngôn Diệc Quân dư quang đảo qua đầu vai, bất động thanh sắc đưa tay phải đến trước mặt đối phương.



Phương thức nói chuyện nho nhã thế này khiến cho Đoạn Hồi Xuyên hơi cảm thấy đau răng, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm chặt, báo tên chính mình: “Đoạn Hồi Xuyên.”



Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, thờ ơ, da dẻ ôn nhuận mà thư thích, ngón tay thon dài sạch sẽ, ngay cả độ dài móng tay đều được tỉ mỉ tu bổ như dùng thước đo, giống như bản thân Ngôn Diệc Quân, tựa hồ ở khắp nơi đều phải hoàn mỹ ngay cả mỗi chi tiết nhỏ.



Tay của hai người vừa chạm đã tách ra, Đoạn Hồi Xuyên vô ý thức sờ sờ vết chai trên tay mình, không nhịn được ai thán, đại khái chính là khác biệt giữa tay làm giải phẫu với tay chuyên vác gạch.



Vừa dứt lời, thang máy xuống lòng đất hai tầng đúng lúc trượt mở cửa, Ngôn Diệc Quân ôn văn nhĩ nhã mà làm một cái thủ thế “Thỉnh”.



Trương Bàn giống như chạy trối chết lôi Bạch Giản cùng ra ngoài, không kịp chờ đợi để rời xa không khí thang máy ngột ngạt lúng túng.



“Đoạn tiên sinh.” Ngôn Diệc Quân gọi lại hắn, thấy người sau mang theo nghi hoặc quay đầu lại, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Anh tựa hồ có hơi quen mặt, chúng ta không phải đã gặp nhau ở nơi nào chứ?”



Đoạn Hồi Xuyên hơi kinh ngạc, tựa như nhớ tới lời mượn cớ vụng về trong phòng bệnh của Đường Cẩm Cẩm, không khỏi ác thú cười cười: “Chẳng lẽ là ở trên ti vi đã nhìn thấy?”



Ngôn Diệc Quân trầm mặc chốc lát, thoải mái nói: “Đại khái là tôi nhớ nhầm. Xin lỗi, không làm lỡ anh.”



Nhà để xe dưới hầm bên trong hoàn toàn tối tăm, chỉ có trên đỉnh đầu treo từng hàng đèn chân không lâu năm thiếu tu sửa, âm u rọi sáng một góc cửa thang máy, chiếu rọi tròng mắt Ngôn Diệc Quân sáng tối chập chờn.



Mãi đến tận khi bóng lưng Đoạn Hồi Xuyên dần dần biến mất, hai điểm hào quang nhỏ yếu trong mắt y cũng tùy theo chậm rãi dập tắt, tròng mắt đen kịt như đã đồng hóa với bóng tối, làm người khác không có cách nào dò xét đến mảy may.



Đợi ba người một lần nữa chen lên xe Polo nhỏ của Đoạn Hồi Xuyên, Trương Bàn gấp đến thiếu chút nữa không le lưỡi: “Cái bác sĩ Ngôn kia mới vừa tìm chú nói cái gì?”



Đoạn Hồi Xuyên thuận miệng nói: “Hắn khen tôi lớn lên đẹp trai.”



“… Thôi đi.” Trương Bàn tức giận xì một tiếng.



Vừa phát động xe quẹo đi, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi từ giao lộ chạy qua, cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt sáng sủa cực kỳ tuấn tú của Ngôn Diệc Quân, khẽ gật đầu với Đoạn Hồi Xuyên, ra hiệu cho bọn họ đi trước.



Trương Bàn thò ra chà chà cằm: “Nhìn đi, người ta đi xe gì, chú mày đi xe gì? Anh nghĩ mãi không rõ, bằng bản lãnh của chú, sao lại tình nguyện để hết cho anh, làm chức trợ thủ không có tiếng tăm, cũng không nguyện tự kinh doanh dương danh đứng vạn? Chú mày nếu có tâm, không nói khai tông lập phái, ít nhất cũng đủ để đứng ngang hàng cùng mấy danh nhân già trên giang hồ, càng không thiếu chút tiền lẻ này, cũng không cần khổ cực nuôi em trai như vậy, chú mày nói đến cùng chú mày là cái đồ gì đây?”



Đoạn Hồi Xuyên sờ soạng điếu thuốc ngậm trên miệng, lúc ánh lửa màu đỏ tươi giữa hai ngón tay hắn tàn lụi, màu đen xe Bentley trong gương chiếu hậu cách bọn họ càng ngày càng xa, xe chạy ra khỏi ga ra phơi dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, trên phố lớn tiếng xe cộ ồn ào che đi tiếng nói có chút bình thản của hắn——



“… cái đồ tự tại.”