Vô Song Chi Chủ

Vô Song Chi Chủ - Chương 109: Thông linh cảnh (1)




Trở về khách điếm thời điểm, Vân Hoàng không có phá bỏ lớp mặt nạ dịch dung. Hắn đi vào phòng của mình, ném ra mấy cái trận kì bố trí một cái Tam cấp ẩn nặc trận cùng tam cấp tụ linh trận. Bố trí hoàn tất, Vân Hoàng mới ngồi xếp bằng xuống, rút ra tay phải của mình xoa bố một hồi.



“Ai da, đau thật! May mắn là đã kiểm soát tốt thêm một điểm.”



Một chiêu Thiên Hoang Phá Thiên tiêu hao không chỉ khủng bố, mà tác hại nó phản lại cho hắn cũng không nhỏ. Đừng nhìn hắn chỉ đau tay như vậy thôi, chứ nếu không kịp thời cân bằng nó lại thì đoán chừng cả xương cánh tay cũng gãy.



Vân Hoàng là người luyện thể, xương cốt là một trong những bộ phận cứng rắn nhất mà cũng có thể bị tổn thương, đủ để hiểu sát thương của nó đạt đến trình độ nào.



“Sau này vẫn là ít dùng đi một chút.”



Vân Hoàng thở dài, sau đó hắn cánh tay vung ra, ba tia thức hồn được phóng xuất ra ngoài, bọn hắn sợ hãi vô cùng, muốn chạy trốn nhưng Vân Hoàng đã dùng linh lực kết thành một cái lồng kính giam cầm cả ba.



“Ba vị đạo hữu, có thể cho ta hỏi ba vị đến từ thế lực nào?”



Vân Hoàng nở một nụ cười thân thiện ấm áp, nhưng trong mắt bọn họ hắn lại như là ác quỷ.



Cả ba không ngần ngại mà khai ra, dù sao giữa chúng và thế lực đó cũng chỉ là lợi ích hợp tác. Tất cả so với cái mạng đều không trọng yếu. Bọn họ là những kẻ giết chóc để kiếm sống, quý trọng cái mạng còn hơn nhiều người khác, chỉ cần có một đường sinh cơ sẽ không buông tha.



“Nguyên Bảo Hội?” - Vân Hoàng nghi vấn nhìn ba tia thức hồn.



Cả ba răm rắp, sợ hắn không tin tưởng.



“Tiền bối, Nguyên Bảo Hội là nhằm vào thân gia của ngài nên mới cử bọn vãn bối ra tay. Không có ý muốn mạng của tiền bối.”



Kế hoạch vốn đầu định là thế, bọn chúng cướp đi nhẫn trữ vật của Vân Hoàng, thị uy với hắn. Không ngờ lại bị “con mồi” oanh sát chỉ còn lại một tia thức hồn.



Vân Hoàng suy đoán, Nguyên Bảo Hội xem ra chỉ nghĩ hắn là một con kiến hôi. May mắn nhờ vậy mà Vân Hoàng không có đụng độ phong hiểm quá lớn. Nguyên Bảo Hội này cũng chính là thế lực tổ chức đấu giá hội kia. Một thế lực có thể tại hải thành đặt chân sao có thể yếu? Đối phương chỉ cần phái ra một cái Thông Linh cảnh bát cấp, cửu cấp là đủ cho hắn chạy trối chết rồi.



“Được rồi, tha mạng cho các ngươi.”





Ba tia thức hồn kia cũng sững sờ, không nghĩ tới Vân Hoàng thực sự tha cho bọn hắn, nhưng chưa kịp để bọn hắn vui mừng một giây phút nào, hắn đã vung ra trận kì, bố trí một cái ẩn nặc trận cùng khốn trận. Một trảo đưa ra kéo cả ba vào bên trong.



“Ta có thể tha mạng cho các ngươi, nhưng không thể thả các ngươi đi được a.”



Vân Hoàng khôi phục lại bộ dáng ban đầu, Nguyên Bảo Hội thành viên đã nhìn thấy bộ dạng giả của hắn, mang ra là tự tìm chết. Hắn quyết định rời đi, Vân Hoàng có cảm giác khách điếm này đã không còn an toàn.



Tại Nguyên Bảo Hội một phòng lâu, một trung niên tức giận vỗ xuống bàn, mặt màu cau có, ngữ khí không giấu nổi tức giận.



“Nhất định là những tên cẩu kia!”




Hắn chính là người sai ba bóng đen đi cướp linh thạch của Vân Hoàng. Bất quá đến giờ phút này mặt mũi cả ba tên vẫn không có tăm hơi. Hắn khẳng định rằng ba con chó săn của mình đã chiếm đoạt làm của riêng rồi.



Vuột mất mấy ngàn vạn hạ phẩm linh thạch tuy khá là đau lòng, nhưng bị phản bội còn đau hơn, không khác gì hung hăng tát mặt hắn một cái.



“Người đâu! Dùng hồn bài định vị vị trí thức hồn của ba con cẩu đó cho ta!”



Hồn bài của Nguyên Bảo Hội không chỉ có tác dụng xác định xem vật chủ sinh tử, mà trung niên này còn đối với hồn bài hạ xuống thần thức ấn kí. Chỉ cần ba nguòie này còn sống liền sẽ xác định được phương vị chính xác.



May mắn cho Vân Hoàng là hắn đã bỏ khách điếm đó đi, nếu không liền tai hại.



...



Lúc này đã là canh ba, trên đất liền sẽ là thời gian nghỉ ngơi, nhưng trên hải dương này có lẽ đêm đến mới là lúc bắt đầu.



Vân Hoàng dần dần hoà mình vào dòng người, hoà mình vào bầu không khí nhộn nhịp phồn hoa này. Tu sĩ có thể nhìn rõ trong đêm, nhưng quanh đây lại treo đầy những chiếc đèn lồng, bên trong đèn lòng có những khoả hoả thạch thạch được đốt lên. Người mua người bán, chuyện trò rôm rả.



Vân Hoàng vẫn chầm chậm bước đi. Hắn giống như lạc vào hồi ức, khi hắn còn là một đứa bé con, được phụ mẫu dắt tay đi chơi dưới trấn.




Tất cả khung cảnh, tất cả những biểu cảm đó dường như trùng lặp với nhau, giống như là hắn đã quay về quá khứ vậy. Vân Hoàng bất tri bất giác nở một nụ cười.



Rồi đột ngột, một bóng dáng lướt qua Vân Hoàng, một mùi hương lạ lùng mà lại vô cùng quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hắn có thể cảm nhận được y phục của hai người dường như vừa chà xát với nhau. Hắn trong lòng đột nhiên giống như tìm được một điều rất quan trọng, quay đầu lại. Nhưng bóng dáng kia giống như tan biến vào hư vô vậy.



“Chắc mình nghĩ nhiều rồi.” - Vân Hoàng cười, tiếp tục rải bước đi.



Ở bên kia, bóng dáng kia cũng quay đầu lại, dù lại gần đến mức nào, không ai nhìn thấy rõ hình hài của nàng. Giống như một bông hoa tuyệt sắc được giấu bên trong sương mù.



“Ai đó...”



Nàng cảm thấy, giống như một cái gì đó rất quan trong vừa lướt qua, một nụ cười hết sức quen thuộc.



...



Vân Hoàng lúc này bước ra bên ngoài hải thành. Hắn có cảm giác trong người sục sôi.



Hắn đã chờ được độ phá Thông Linh cảnh quá lâu rồi. Dù cho Vân Hoàng có khổ luyện đến mức nào đi chăng nữa thì lực lượng trong cơ thể hắn đã không còn chút tạp chất nào, cô đọng, ngưng luyện, mạnh mẽ đến cực hạn.



Vân Hoàng trong nhẫn trữ vật bay ra một gốc Chân La Thảo, hắn cánh tay bóp một cái, gốc Chân La Thảo này hoá thành một dải Chân La dịch thuỷ, ngấm vào trong thân thể Vân Hoàng.




Hắn thân thể dường như nóng lên, một cỗ kinh khủng lực lượng từ trong người hắn chuẩn bị bạo nộ. Chân La Thảo là Tam cấp đỉnh giai linh dược. Dần dần luyện hoá dưới, cỗ lực lượng đó ngày càng mạnh lên. Vĩnh Cửu Chi Mạch vận chuyển, nhưng chu thiên vận chuyển ngược chiều hoàn toàn so với lúc Vân Hoàng tu luyện.



“Kiếp lực!”



Vân Hoàng kinh hô. Tiếp tục luyện hoá tiếp một hốc Chân La Thảo nữa. Lúc này cảnh giới của hắn rốt cuộc đã không kiềm chế nổi nữa, một luồng khí tức bạo động không ngừng từ trên người hắn toả ra. Không một hải thú nào tại phụ cận dám đi vào.



“Aaaaaaaa!!!”




Hai cỗ lực lượng giống như thiên binh vạn mã lao vào chém giết nhau. Trên từng đoạn da thịt, từng đoạn xương cốt không ngừng tranh đấu. Đau đớn đến mức giống như phàm nhâ trải qua mười tám tầng địa ngục. Vân Hoàng lúc này thoạt nhìn vẫn bình thường, nhưng chỉ cần sơ sẩy một khắc là đủ để hắn đi đời nhà ma.



Người khác độ kiếp còn có thể bố trí trận pháp, sử dụng bảo vật pháp bảo để độ kiếp. Nhưng Vân Hoàng thì không, tất cả chỉ có thể dựa vào tự thân mình.



Oanh két! Oanh két!



Liên tục có tiếng huyết nhục cùng xương cốt bị xé mở. Vân Hoàng liều mạng, hai gốc Chân La Thảo nữa được luyện hoá. Kinh khủng dược lực cung cấp cho linh lực của hắn. Đánh phá càng dữ dội hơn. Phá rồi lại lập, lập rồi lại phá, giống như một trận chiến không có hồi kết.



Vân Hoàng lúc này hét ầm lên. Linh lực, cương nguyên, hồn lực trong người điên cuồng huỷ diệt Kiếp lực. Vân Hoàng từ trước đến giờ chưa từng vận chuyển thần hồn công pháp kịch liệt đến thế. Tinh quang hoá thành từng dải lớn ngân hà giữa bóng đêm đen đặc. Để có thể miễn cưỡng điều khiển linh lực như vậy, tư duy của Vân Hoàng gần như toàn bộ tiêu hao sạch sẽ. Không thể có sai lầm, không thể có lỗ hổng, thức hải hắn dường như đang nứt ra. Thức hồn rung động kịch liệt. Thất khiếu của Vân Hoàng chảy ra tiên huyết, trong miệng dường như cả lục phủ ngũ tạng đều muốn nôn ra. Cương nguyên của hắn lúc này bạo động không thể chịu nổi nữa, hai toà đạo đài ầm ầm rung lên, nứt ra từng vệt dài.



Linh lực, cương nguyên cùng hồn lực đang có dấy hiệu muốn sụp đổ. Vân Hoàng con mắt đỏ ngầu, trong người xuất hiện mười hai đạo Long văn, Hồng Hoang Thiên Long Hoá vận chuyển, mười hai đạo Long văn hoá thành giao long đồng dạng gia nhập vòng chiến. Long văn chi lực gia cường cho cả ba lực lượng trong người hắn.



Oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh



Cứ mỗi một tiếng oanh minh vang lên trong tâm khảm của hắn, một phần ý thức của Vân Hoàng lại trôi đi, một phần Kiếp lực bị đẩy lùi.



Hắn đang thắng thế!



Đến tiếng oanh minh thứ chín mươi chín, Vân Hoàng chỉ còn lại một tia ý thức, một chấp niệm.



Hắn không thể thua!



Đạo Long văn cuối cùng không thể chịu nổi nữa, vỡ ra. Mất đi Long văn chi lực gia cường, Vân Hoàng chỉ có thể dùng chấp niệm của mình đem toàn bộ lực lượng quán đỉnh với nhau.



Oanh!!!



Một tiếng động cuối cùng, giống như hồi chuông kết thúc cuộc chiến. Kiếp lực tan biến thành từng dải lực lượng hoà nhập với linh lực. Nhục thể tổn thương nghiêm trọng trong nháy mắt hồi phục hoàn toàn, Vân Hoàng hít một hơi, dải ngân hà xung quanh hắn ngay lập tức bị hồn hải thôn phệ. Vân Hoàng cảm thất thế giới quanh mình giống như có gì đó khác, hết thảy đều trở nên rõ ràng, những gì không thông thuận nhẹ nhõm được ngộ ra. Tất cả các phương diện của hắn đều xảy ra biến đổi cực lớn.