Vô Song Chi Chủ

Vô Song Chi Chủ - Chương 114: Âm Minh thiếu chủ




Vân Hoàng hồn lực bao vây lấy thức hồn của nam tử tóc rối, định bụng tiến hành sưu hồn. Đột nhiên bên trái hắn xuất hiện một luồng khí tức nguy hiểm, một đạo kiếm khí xẹt qua xen lẫn cả tiếng lá cây bị cắt vụn. Vân Hoàng buộc phải từ bỏ thức hồn của nam tử tóc rối, mũi chân hắn gẩy ra, đẩy cả người ra đằng sau mấy trượng, tránh thoát khỏi kiếm khí.



Đứng bên tay trái của hắn, cách xa khoảng hai mươi trượng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người. Đó là một nam tử tầm khoảng hơn hai mươi tuổi. Ngũ quan tuyệt mĩ như điêu khắc, cả người như đi đến đâu nơi đó có quang minh. Một tên cực phẩm như vậy dù là dùng bản mặt thôi cũng có thể kiếm cơm.



Đặc biệt nhất vẫn là khí chất kia, lãnh khốc, lạnh lùng vô đối như một toà băng sơn vạn năm. Người này sát khí ẩn chứa rất sâu, tuyệt đối không phải hạng người đơn giản gì.



Thức hồn của nam tử tóc rối nhìn thấy vị băng sơn mĩ nam này thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy đến chỗ băng sơn mĩ nam.



“Thiếu chủ...”



Nhưng đáp lại với gã chỉ là một đường kiếm lạnh lẽo. Nam tử tóc rối chỉ kịp a lên một tiếng liền bị một kiếm chém cho thần hồn câu diệt.



“Âm Minh thiếu chủ...”



Vân Hoàng lẩm bẩm cụm từ này, cả người lặng lẽ vào trạng thái chiến đấu.



Kẻ trước mắt hắn... cực kì nguy hiểm.



Vân Hoàng hồn lực xuất ra, tra xét được băng sơn mĩ nam tu vi là Thông Linh cảnh thất cấp đỉnh phong. Bất quá hắn không có một chút khinh thị nào.



“Âm Minh thiếu chủ, ngươi đến đây vì muốn giết ta?”



Băng sơn mĩ nam không chút nào ngạc nhiên về việc Vân Hoàng biết thân phận của y. Y chỉ tuốt vỏ kiếm ra, trường kiếm trong tay sáng loáng. Vân Hoàng có thể nhìn thấy rõ một mảnh lá dẹp rơi nhẹ trên lưỡi kiếm liền bị độ sắc của nó cắt làm đôi.



Cảm nhận uy lực của thanh kiếm này. Vân Hoàng nheo mắt lại đánh giá.



“Hạ Phẩm Huyền Giai pháp bảo, hơn nữa trong Hạ Phẩm Huyền Giai còn thuộc hàng đỉnh cấp!”



Vân Hoàng rùng mình, nếu bị thứ này chém trúng thì dù hắn nhục thể đã là Đạo Thể Tứ Trọng Thiên cũng không đỡ được.



Muốn chính diện ngạnh kháng ít nhất cũng phải Đạo Thể Ngũ Trọng Thiên, đồng thời thêm sáu mươi đạo long văn gia trì.



“Ngươi rất mạnh.” - Băng sơn mũ nam lạnh lùng vuốt ánh kiếm lập loè.



Vân Hoàng nhíu mày, kẻ này bị sao vậy? Tự nhiên bung ra một câu không đầu không đuôi.m, hơn nữa đặt trong ngữ cảnh này không hợp một chút nào.



Hắn tưởng phải đại khái như “Đi chết đi”, “Nộp mạng” các kiểu chứ.



“Ta không quan tâm đám gia hoả kia, ta chỉ muốn...”



Từ trên người băng sơn mĩ nam nổi lên bồng bềnh từng tầng kiếm khí.



“... chiến đấu!”



Xoẹt!



Một âm thanh nguýt dài trong không khí. Vân Hoàng lúc này hơi nghiên người sang một bên. Mép của y phục bị cắt thành một đường nhỏ, có lấm thấm một chút máu chảy ra. Vân Hoàng hắn tuy nhanh, nhưng vẫn bị một chiêu kiếm này của băng sơn mĩ nam gây thương tích.




Hai ba giọt máu chảy ra nhỏ bé đến mức không còn được coi là bị thương, nhưng nó nói rõ năng lực của đối phương. Nếu hắn không toàn lực ứng phó băng sơn mĩ nam, kết cục sẽ không tốt chút nào.



Vân Hoàng thở ra một hơi, cả người dần dần thả lỏng, tâm thần giống như một dòng nước chảy xuôi khắp cả cơ thể. Lắng nghe nhịp thở của từng tế bào, trong đầu hắn trống rỗng, nhưng tinh khí thần lại đến đỉnh phong.



Quanh người Vân Hoàng như hình thành một tầng nặng nề áp lực, hắn tư thế cùng đứng yên tại chỗ bình thường không có gì khác nhau, nhưng lại khiến cho kẻ đối diện có cảm giác như đụng phải một bức tường không có kẽ hở.



Đây giống như thời điểm mà Vân Hoàng đối đầu với đám yêu thú dưới lòng đất cũng vậy, tinh khí thần đạt đến trạng thái đỉnh phong. Bất quá lần này càng thêm trầm ổn.



Nhìn thấy Vân Hoàng như vậy, băng sơn mĩ nam khoé miệng nhếch lên một nụ cười điên đảo chúng sinh. Y cũng chỉ đứng thẳng, nhưng quanh thân cũng hình thành áp lực giống như Vân Hoàng vậy.



Băng sơn mĩ nam này là một cái chiến đấu tông sư



Chiến đấu tông sư không phụ thuộc vào cảnh giới cùng thực lực. Cũng không giống với tông sư trong luyện đan chi thuật hay luyện khí chi thuật. Mà nó đại biểu cho khả năng kiểm soát, mức độ thấu hiểu sức mạnh cùng kĩ năng chiến đấu đã đạt đến tình trạng thiên nhân hợp nhất.



Một người dùng kiếm nếu đã đạt đến chiến đấy tông sư liền cảm giác như dù không có kiếm, một khi chiến đấu vẫn thấy cả người là kiếm. Ngón tay, bàn chân, sợi tóc, hay thậm chí là một cành trúc, một nhánh cỏ. Đạt đến chiến đấu tông sư cường giả tâm cảnh đều không dễ. Thậm chí dù là tu sĩ Chân Đan cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đạt được.



Vân Hoàng thực ra so với chiến đấu tông sư vẫn còn kém một tia, nhưng hắn có hồn lực, thẩm thấu vào từng tế bào, nắm giữ tất cả bọn chúng nhịp thở. Nên có thể sánh ngang với chiến đấu tông sư.



Đôi đạo lữ đang nằm kia đã kiệt sức không nhúc nhích nổi nữa rồi. Nhưng nhìn hai kẻ trước mắt vẫn không nhịn được mà run bần bật, cả người tu sĩ Linh An đoàn cùng băng sơn mĩ nam so với bất cứ Thông Linh cảnh tu sĩ nào họ gạp trước kia đều đáng sợ hơn.



Một tiếng xé gió vang lên, cả hai không hẹn mà cùng xông lên.



Trên tay Vân Hoàng không biết từ lúc nào đã nhiều thêm hai thanh kiếm.




Không có cách không kiếm khí công kích, chỉ là đơn thuần cận thân giao chiến.



Hai người thân ảnh liên tục chớp động, thậm chí cả kiếm cũng biến mất, chỉ liên tục xuất hiện tia lửa do kiếm va chạm mạnh vào nhau tạo thành. Vân Hoàng sử dụng song kiếm đồng bộ, bỏ qua hết thảy kiếm chiêu đổi lấy tốc độ. Hắn phải tốc chiến tốc thắng.



Thiên hạ ngàn vạn kiếm chiêu, chỉ có khoái kiếm là không thể phá.



Vân Hoàng đối với kiếm đạo chi lộ còn quá xa vời, hắn không phải như băng sơn mĩ nam là một kiếm tu. Hắn còn tu luyện đao kĩ, thậm chí là quyền kĩ.



Tiền nhân đã nói, tu luyện nhiều loại sở học cùng một lúc là một con dao hai lưỡi. Nó có thể biến ta trở thành một kẻ tầm thường, bởi vì một con người không có quá nhiều tinh lực để làm hết mọi việc. Cố gắng ôm hết tất cả không những không thể thành công mà còn đánh mất lãng phí đi chính mình thiên phú.



Bất quá, Vân Hoàng hắn không có loại hạn chế này. Hắn bản nguyên thức hồn tựa hồ không có hạn chế, bất kể là đao kĩ, kiếm kĩ hay công pháp, thuật pháp các loại.



Vận mệnh đã cho hắn vô hạn khả năng, có cớ gì mà hắn không tận dụng thật tốt?



Băng sơn mĩ nam sắc mặt thật có chút nghiêm túc dáng vẻ.



Vân Hoàng chiêu thức quá mức khó tưởng tượng. Ban đầu chính là kiếm kĩ, nhưng giao thủ gần ngàn chiêu sau đó thì lại khác. Có quyền pháp ý vị, thậm chí có mơ hồ đao thế xen lẫn.



Đây là các quỷ gì kiếm pháp?



Không! Băng sơn mĩ nam trong lòng thầm lắc đầu, đây không phải là kiếm pháp, đối phương chỉ là mượn kiếm hình thức biểu hiện ra.




Đinh đương đinh đương



Vân Hoàng càng đánh càng hăng say, trong tay song kiếm liên tục biến hoá tấn công, dù gần sáu phần cương nguyên đã mất đi để bảo hộ không cho kiếm gãy, nhưng Vân Hoàng vẫn không có dừng lại.



Đối với hắn kiếm pháp giải khai trình độ, muốn đọ kiếm với băng sơn mĩ nam yêu nghiệt kiếm tu này căn bản là nói si nói mộng, hắn dần dần tiến hành đem một chút đao kĩ cùng quyền pháp tâm đắc kết hợp cùng kiếm chiêu. Kinh ngạc hơn là hiệu quả sinh ra lại không thể tưởng tượng nổi.



Đinh đương đinh đương đinh đương



Hai ngàn chiêu, ba ngàn chiêu, bốn ngàn chiêu,...



Vân Hoàng cương nguyên rốt cuối không thể chống lại đối phương Huyền Giai chân chính pháp bảo, cả hai kiếm của hắn vậy mà bị chặt đứt.



Hắn lùi về đằng sau, định bụng lấy ra tiếp binh khí thì băng sơn mũ nam đột nhiên nói.



“Lần này ta cho ngươi đi.”



Vân Hoàng có chút ngơ ngẩn, tên này đang đánh nhau tự nhiên lại thả hắn đi, đây là có bệnh?



Bất quá, đối phương thật sự đình chỉ công kích, đối với Vân Hoàng mà nói cũng là một chuyện đáng mừng. Hắn linh lực hoá thành cự thủ tún lấy đôi đạo lữ kia đi mất. Một cái quay đầu đều không.



Băng sơn mĩ nam nhắm nhìn Vân Hoàng rời đi thời điểm, đột nhiên ngón tay tinh xảo khẽ điểm nhẹ lên cổ, một giọt máu chảy xuống.



Trong thời khắc cuối cùng đó, Vân Hoàng đã thành công một lần mong manh đột phá hắn khuyết điểm kiếm pháp, may mắn là cuối cùng bảo hộ cho thân kiếm cương nguyên tiêu biến, hắn dùng nghiền ép binh khí trình độ mới có thể phản kích hoàn mĩ.



Đối với băng sơn mĩ nam hắn mà nói, đây chính là thua cuộc.



Hơn nữa, băng sơn mĩ nam cũng chỉ là Thông Linh cảnh thất cấp đỉnh phong, linh lực còn kém, trong trận chiến này cũng tiêu hao rất lớn.



Vân Hoàng ngay cả nửa khắc cũng không dám quay đầu lại, một mạch chạy đến pháp trận, tránh né sát mang, chạy ra khỏi Diệp gia phụ cận, chạy ra khỏi Huyền Nguyệt Hải Thành, một phút cũng không dám lơ là.



Linh lực của hắn đã tiêu hao bảy thành, cương nguyên toàn bộ hao sạch. Hồn lực thì còn dư lại một nửa. Vân Hoàng ném ra phi hành khí cùng một đống linh thạch làm năng lượng tiếp tế, cấp tốc chạy đi. Lại hao phí linh thạch bố trí mấy tầng ẩn nặc trận pháp, lúc này hắn mới miễn cưỡng yên tâm, thả ra đôi đạo lữ kia.



Cả hai bị thương quá nặng, đã tổn thương sâu đến nỗi dù là đại sư đan đạo cũng khó chữa. Khi Vân Hoàng đưa cho hai người chữa thương đan dược, bọn hắn không nhận, chỉ run rẩy đưa cho hắn một cái nhẫn trữ vật.



“Đạo hữu, đây là bảo khố của Diệp gia ta, Diệp gia tộc nhân tất cả đã chết, hai chúng ta cũng thế. Ngươi tốt, hãy nhận lấy.”



Vị nữ tử kia rốt cuộc đã đến giới hạn, sinh cơ tiêu tán, hai mắt dần dần đóng lại.



Nam nhân nhìn nương tử của mình, từ trong đôi mắt tuôn ra hai dòng lệ, cố gắng kiềm chế lại đưa cho Vân Hoàng một mảnh kim loại lạnh lẽo.



“Âm Minh truy sát ta rất có thể là vật này, đạo hữu có thể vứt nó đi cũng đươc, nhưng hãy nhận lấy.”



Nói xong, nam nhân dùng toàn bộ sức lực còn lại, ôm nương tử vào lòng. Sinh cơ cũng dần tiêu tán, đồng tử không còn tiêu cự.



Vân Hoàng nhìn thật sâu đôi đạo lữ này như muốn ghi tạc hình ảnh lúc này vào đầu. Hắn đứng dậy bước ra, không động đến xác của bọn họ.