Vô Song Chi Chủ

Vô Song Chi Chủ - Chương 48: Di tích




”Hiểu chứ, Nha nhi?”



”Vâng!”



Vân Hoàng lúc này đang chỉ điểm Nguyệt Nha tu luyện.



Trận chiến với Thanh Đầu Xà đã kết thúc được mấy ngày, Vân Hoàng cùng Nguyệt Nha vẫn đang thẳng hướng Vương đô tiến tới.



Thực ra nếu Vân Hoàng vận dụng toàn lực, tuỳ thời có thể đến một thành nào đó thuê phi hành thú, tối đa trong một tuần sẽ tới nơi. Nhưng Vân Hoàng không muốn vậy, hắn muốn từ từ tìm kiếm cơ duyên trên đường, hơn nữa bồi dưỡng đệ tử Nguyệt Nha, mà ngao du kiểu này cũng là sở thích của hắn, vừa hay đối với tâm cảnh cũng ít nhiều rèn luyện.



Vân gia ở Vương đô quyền thế rất cao, hơn nữa thực lực hùng mạnh, trước khi bước vào lãnh thổ địch nhân, thực lực của hắn phải càng mạnh càng tốt mới có thể bảo hộ tính mạng và Nguyệt Nha.



”Sư tôn, đằng kia hình như tụ tập rất nhiều người!”



”Ta biết, Nha nhi. Chui vào sau lưng ta đi.”



Dù sao thì vẫn nên cẩn thận, hắn cong không có biết vì sao đám người tụ tập đông như vậy.



Vân Hoàng dùng hồn lực huyễn hoá cái túi vải sau lưng, người bình thường nếu nhưng vào chỉ thấy trống không, ít nhất cần hồn lực mạnh hơn hắn nhiều lần mới có thể nhìn ra dị trạng đến.



Dùng hồn lực cấu thành trận bàn, từ trận bàn bố trí ra trận pháp, thủ pháp này từ khi có hắc động hồn hải liền suy nghĩ nhiều lần, cũng là lần đâu tiên thực nghiệm.



Hồn lực vô định hình, theo lí luận mà nó có thể nhào nặn thành bất cứ thứ gì. Bất quá, độ chưởng khống của tu sĩ với linh hồn đừng nói là nhào nặn thành một cái trận bàn phức tạp, tạo thành một vật thể có hình thù đã là cực kì khó khăn rồi. Xếp trận càng là gian nan, quy chung mà nói muốn ngưng thành hình thì hồn hải phải càng cô đọng càng tốt.



Luận khống chế, Vân Hoàng có thể tuỳ ý xem nó như một dạng linh lực để điều khiển. Còn cô đọng, hắn có một cái độc nhất vô nhị hắc động sâu hun hút hồn hải.



Trận pháp bố trí xong xuôi, Vân Hoàng tiến đến nơi đám người kia tụ tập.





Ở đó, một đám lúc nhúc tu sĩ đang đứng trước một đại trận pháp lớn.



Vân Hoàng minh ngộ, hoá ra là di tích viễn cổ.



Di tích viễn cổ có rất nhiều chủng loại, có thể là khu vực đặc biệt do tự nhiên hình thành giống như Lam Anh bí cảnh, có loại lại là một tông môn thượng cổ đã bị hủy diệt, hay tàn tích chiến trường của các trận chiến.



Loại di tích có trận pháp thủ hộ đằng trước đa phần là di tích tông môn viễn cổ.




Vân Hoàng kiếp trước đi di tích tuyệt đối nhiều, dù sao hắn là tán tu, các cơ duyên bên trong di tích chính là lực lượng chủ yếu cho hắn tu luyện.



Vân Hoàng chỉ đứng một bên, trận pháp thủ hộ này là một tứ cấp trận pháp, dù cho đã bị hư hại nhiều nhưng không có tu vi Thông linh cảnh tuyệt đối không phá được.



Nguyệt Nha hé mắt ra ngoài, thích thú nhìn những cái này đám người cùng trận pháp kia.



Đột nhiên, từ đằng xa không hẹn mà bay đến năm thân ảnh.



Mọi người đang ông ào trong chốc lát liền trở nên im lặng.



Vân Hoàng không cảm nhận dao động linh lực trên mấy người này, hắn phát hiện tất cả đều là Thông linh cảnh ngũ cấp.



Vân Hoàng sâu sắc cảm nhận. Ở tứ phái phía đông xa xôi kia, một Hư linh cảnh cường giả đã có thể làm mưa làm gió, nhưng ở đây lại tồn tại Thông linh cảnh ngũ cấp, hơn nữa là năm đầu.



Nên biết là hắn vẫn chưa có tới Vương đô, Vương đô mỗi quốc gia đều là nơi tập trung phần lớn nhân mạch cùng cao thủ tụ hội, các thế lực có thể vững chân ở Vương đô càng không phải ăn chay.



Trung hải này, quả nhiên ngoạ hổ tàng long!




“Ha ha, Uông thành chủ! Hạnh ngộ hạnh ngộ!”



Một vị hoàng sắc đạo bào trung niên hướng về phía vụ được gọi là Uông thành chủ này cười nói.



Vị Uông thành chủ này mặc y phục màu xám tro, hướng phía hoàng sắc đạo bào trung niên nam tử đáp lời.



”Liên Bằng, lần nữa gặp lại. Thế... giới thiệu cho ta vị bên cạnh ngươi đi.”



Liên Bằng cười đáp, hướng về phía thanh niên đằng sau.



”Đây là tam hoàng tử Nguyên Khải!”



Uông thành chủ cũng khá giật mình với thân phận của vị thanh niên này, chậm rãi cúi đầu hành lễ.



”Bái kiến hoàng tử.”




Tam hoàng tử vung tay.



”Uông thành chút không cần đa lễ.”



Liên Bằng nhỏ giọng truyền âm.



”Uông thành chủ, hai lão già của Ma Viên tông...”



”Chúng ta cần hai người bọn chúng hợp lực phá trận, hơn nữa lũ tán tu dưới kia cũng là pháp hôi hoàn hảo, nếu có biến ta có thể chạy được, cong lũ tán tu kia chết trong đấy cũng không khiến người ta nghi ngờ gì.”




Cả tam hoàng tử và Liên Bằng đều gật đầu.



...



Vân Hoàng vẫn đứng im chờ đợi, từ trên cao truyền xuống giọng nói của vụ trung niên hoàng sắc đạo bào.



”Chư vị! Hiện giờ Liên mỗ cùng với bốn vị cường giả liên thủ phá trận, thanh thế cùng dư ba sẽ có chút lớn.”



Mọi người nghe thấy vậy đều không hẹn mà lui lại xa mấy trăm trượng, không có ai nguyện ý đi hưởng tí “gió mát” cả.



Từ phía bên trong đám người bay ra hai lão già tóc trắng, cả hai khuôn mặt có chút nhợt nhạt, khoác đạo bào màu đen. Có người nhanh mắt nhìn ra thân phận của hai lão già này.



”Trưởng lão Ma Viên tông!”



Ma Viên Tông là một tông môn giáp phía Bắc Nguyên Hạo Quốc, trong ngũ tông thực lực cũng không thấp, đặc biệt phong cách hành sự ngang ngược bá đạo. Mọi người thấy Ma Viên tông đã đầu đều run lên, tận lực tránh xa.



Từng có con gái của một tông chút tông môn nhỏ bị một đệ tử nội môn Ma Viên tông vừa ý, muốn bắt về tông môn. Nhưng cha thiếu nữ không đồng ý, đánh thương tên kia. Ngay một tuần sau toàn bộ tông môn đó bị chém giết sạch sẽ, chó gà không tha. Chỉ còn tông chủ còn sống, bị phế hết tu vi, con gái thì bị bắt vào trong Ma Viên tông làm lô đỉnh thái bổ. Đến khi bị chơi chán thì ném lại cho người cha tông chủ kia, lúc đó từ một cái xinh đẹp nữ tử, biến thành một cái xác tàn tạ điên điên loạn loạn.



Thủ đoạn ác độc cỡ này so với giết chết cong kinh khủng hơn, từ lúc đó không ai nguyện ý đắc tội Ma Viên tông.



Vân Hoàng nghe được chuyện này cũng có một trận giật mình, Ma Viên tông này, hắn cũng không muốn đắc tội, trừ khi có đủ thực lực. Bất quá hắn biết, muốn từ nơi này quật khởi, bắt buộc phải đụng đến lợi ích một số người.



Vân Hoàng nhìn về phía trận pháp kia trong mắt tràn ngập quyết tâm. Hắn cần thực lực, nếu không có thể số phận hắn sẽ giống như vị tông chút kia, không thể bảo vệ thân nhân của chính mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ bị hủy hoại.