Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 202: Tiếng nổ giữa đêm




- Hả?

Đường Kim hơi chấn động:

- Phi đầu heo ở đâu?

Lý Bố Y cũng không trả lời ngay, mà lại hỏi trước một câu:

- Đường Kim, mười vạn giải thưởng mà cậu nói vẫn còn giá trị phải không?

- Đương nhiên là còn, tôi luôn giữ lời.

Đường Kim hồi đáp:

- Chỉ cần giúp tôi tìm được Vương Phi là cậu sẽ có mười vạn.

- Được, tôi tin tưởng cậu.

Lý Bố Y hơi do dự một chút:

- Bây giờ cậu tới cổng khu biệt thự Tân Ngạn, ở đó có một chiếc Mercedes-Benz màu trắng, tôi ở trong xe, chờ gặp nhau thì tôi sẽ nói cho cậu biết Vương Phi ở đâu. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Tôi tới ngay.

Đường Kim cúp điện thoại, sau đó biến mất tại chỗ.

Hiện tại là nửa đêm, những nơi như khu biệt thự Tân Ngạn này ban ngày còn vắng vẻ, đến bây giờ lại càng vắng như chùa bà Đanh.

Một chiếc Mercedes-Benz trắng lẳng lặng dừng ngoài cổng khu biệt thự, vị trí tay lại, một thiếu niên nhìn qua hơi căng thẳng, người này chính là Lý Bố Y.

Cửa xe đột nhiên bị kéo ra, Đường Kim chui vào trong xe.

- Đường Kim, sao... sao cậu nhanh vậy?

Lý Bố Y cả kinh.

- Nói lẹ đi, Phi đầu heo ở đâu?

Đường Kim không trả lời vấn đề của Lý Bố Y.

- Cậu... cậu có thể cho tôi một nửa tiền trước không?

Lý Bố Y do dự một chút rồi hỏi.

- Không được.

Đường Kim cự tuyệt thẳng:

- Chờ tôi tìm được Phi đầu heo rồi nói.

- Được rồi.

Lý Bố Y thoạt nhìn hơi không tình nguyện, nhưng không làm gì được:

- Vương Phi tối nay tìm tôi, để tôi đến đây, hắn vừa đi vào, hình như cha hắn giấu một ít tiền mặt trong biệt thự. Hắn muốn ôm tiền bỏ trốn, cho nên... chỉ cần cậu đến biệt thự của hắn là có thể tìm được.

- Thời điểm mấu chốt như thế, Phi đầu heo tìm cậu, thật đúng đã coi cậu là anh em nha.

Đường Kim quái dị nhìn Lý Bố Y:

- Cậu cứ thế mà bán đứng hắn hả?

- Đừng có nói nhảm nữa, tìm người nhanh đi. Tìm được hắn rồi nhanh chóng trả tiền cho tôi.

Dường như Lý Bố Y có hơi tức giận.

- Anh em quả nhiên chỉ là để bán.

Đường Kim làu bàu, đẩy cửa xe ra, thân hình chợt lóe, đã biến mất khỏi tầm mắt Lý Bố Y.

Rất nhanh, Đường Kim đã xuất hiện trước cửa biệt thự số 18.

Cửa chính đang đóng, Đường Kim đẩy ra, cất bước đi vào. Bất chợt, trên mặt hắn xuất hiện vẻ mê hoặc, nhưng một giây sau, vẻ mê hoặc cũng đã biến mất, mà lại tiếp tục đi tới.

Đường Kim nhanh chóng biến mất trong biệt thự, một phút sau, hắn vẫn chưa đi ra ngoài.

"Uỳnh uỳnh uỳnh..." Tiếng nổ kịch liệt xé rách màn đêm yên tĩnh, ánh lửa trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời đêm. Khu biệt thự số 18 sụp đổ trong nháy mắt, hóa thành một mảnh phế tích.

Bảo vệ và những hộ gia đình trong khu biệt thự đều bị kinh động, nhưng vụ nổ vẫn chưa dừng lại, cũng không ai dám đến gần. Vụ nổ kéo dài ít nhất một phút mới dừng lại.

Chủ hộ nơi đây không khỏi hơi hoảng loạn. Một tuần gần đây, khu biệt thự vốn được xưng rất an toàn này hình như bắt đầu biến chất. Một số người đã có suy nghĩ đổi chỗ ở, cứ như thế này, nếu không khéo thì cái mạng nhỏ này cũng khó mà giữ được.

Mấy phút sau, tiếng xe cảnh sát chói tai dần xuất hiện. Mọi người vừa bình tĩnh lại đã rối rít hỏi trong biệt thự kia có người hay không. Chẳng qua, chẳng ai có tin tức chính xác cả.

Cửa khu biệt thự, Lý Bố Y vẫn ngồi trong Mercedes, mặt lộ vẻ khẩn trương.

Cửa xe đột nhiên lại bị kéo ra, một người tiến vào trong xe, nhỏ giọng nói một câu:

- Lái xe, đi thôi!

Người này không phải Đường Kim, mà rõ ràng là Vương Phi.

- Anh Phi, có thành công không?

Lý Bố Y hưng phấn:

- Thằng ôn kia có phải bị nổ banh xác rồi không?

- Còn phải hỏi sao?

Vương Phi hừ lạnh một tiếng:

- Tao đã thấy thằng khốn kia đi vào mới cho nổ, nhiều thuốc nổ như thế, thằng khốn đó có khi bột phấn cũng chẳng còn!

Lý Bố Y thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy thì tốt, nếu thằng ôn đó không chết, nhất định sẽ gây phiền toái cho chúng ta.

- Được rồi, không có gì phải sợ, đi thôi, đưa tao đến chỗ Cửu thúc, xe này sẽ là của mày.

Trên mặt Vương Phi xuất hiện khoái cảm trả thù:

- Chờ khi có cơ hội, ông mày lại hấp con tiện nhân Hàn Tuyết Nhu kia. Thằng khốn Đường Kim kia chính là vì nó mới làm cho tao nhà tan cửa nát!

Lý Bố Y không nói gì, chẳng qua chỉ lái xe rời đi. Nghĩ tới việc chiếc Mercedes-Benz sắp thuộc về hắn, Lý Bố Y cũng hơi hưng phấn, tốc độ xe vô tình tăng nhanh.

Cũng có đi qua mấy xe cảnh sát, nhưng hiển nhiên họ không để ý đến chiếc Mercedes-Benz này. Đi lướt qua đó, Vương Phi thấy được một nữ cảnh sát xinh đẹp, lại cúi đầu mắng một câu:

- Mẹ, nữ cảnh sát kia chính là chị kết nghĩa của thằng khốn Đường Kim, tám phần là bị nó làm thịt rồi!

- Anh Phi, thằng ôn kia cũng đã thành cặn bã rồi. Anh cũng không cần tức giận, sau này có cơ hội, muốn chơi đàn bà của nó thế nào mà chẳng được.

Lý Bố Y khuyên một câu.

- Cũng đúng, thằng ôn kia đánh nhau lợi hại thì làm sao? Muốn giết người, chưa chắc phải biết đánh nhau!

Vương Phi hơi đắc ý, nhất thời trở nên hăng hái:

- Để đấy tao lái xe cho. Lúc này đi bão là thích hợp nhất.

- Vâng, anh Phi.

Lý Bố Y dừng xe lại, đổi chỗ với Vương Phi. Vương Phi lập tức nhấn ga, Mercedes-Benz phi đi như bão táp.

Mercedes-Benz tùy ý lao trên đường lớn Ninh Sơn. Vương Phi nhanh chóng tăng tốc độ lên 200km/h, hiện tại không có xe trên đường, đi bão là sướng nhất.

- Đường Kim, đấu với tao, mày muốn chết mà! Ha ha ha ha...

Vừa phóng xe, Vương Phi vừa cười ha hả, lúc này hắn rất là hưng phấn.

- Anh Phi, cẩn thận một chút.

Lý Bố Y lại bắt đầu lo lắng.

Nhưng Vương Phi đang hưng phấn lại chẳng có tý cẩn thận nào. Hắn cũng không thấy, phía trước đột nhiên bay tới hai hòn đá nhỏ.

Hai hòn đá nhỏ bay nhanh đụng vào Mercedes cũng nhanh không kém, đục ra hai cái lỗ nhỏ trên kính chắn gió, lại chế tạo ra hai mảnh thủy tinh vỡ thật bé.

Hai miếng thủy tinh này giống như có mắt, bay thẳng vào mi tâm của Vương Phi và Lý Bố Y. Mercedes đột nhiên mất khống chế, đâm thẳng vào một trạm xe buýt, đụng sập cả biển quảng cáo rồi mới dừng lại được.

Xe hỏng, người mất.

Trong bóng tối cách đó mấy trăm mét, Đường Kim chậm rãi đi ra, một giây sau, hắn lại biến mất.

Lúc Đường Kim khoanh chân trong phòng ngủ một lần nữa, điện thoại của hắn lại vang lên dồn dập, là Đường Thanh Thanh gọi tới.

- Chị Thanh, trễ vậy rồi chị còn chưa ngủ à?

Đường Kim ngáp một cái rồi nhấc máy.