Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 426: Thật không có tiền đồ!




- Này đại sắc lang, không phải là anh muốn em với Tần Thủy Dao thương lượng sau này sống chung với nhau đó chứ?

Hàn Tuyết Nhu cấu, véo Đường Kim nhỏ giọng nói.

- Không có mà, anh muốn từ hôn Tần Thủy Dao, sao bảo các em sống chung được.

Đường Kim hì hì cười, sau đó cảm khái một câu:

- Chồng của nữ nhân kia thật hoa tâm a!

- Thôi đi, người ta chỉ tìm vợ bé mà thôi, sao hoa tâm bằng anh được.

Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, nàng tuy rằng không cố ý hỏi thăm, cũng chưa từng hỏi qua Đường Kim, nhưng nàng biết bên người Đường Kim không thiếu mỹ nữ.

- Tìm có một vợ bé mà khiến vợ mình nhảy lầu, thật là không có tiền đồ!

Đường Kim nghiêm trang nói, sau đó chuyển đề tài:

- Honey, hay là chúng ta đi thôi, nơi này không có gì chơi a.

Hàn Tuyết Nhu chu mỏ một cái, thì ra trách người ta tìm ít nữ nhân quá.

Mặc dù mất hứng nhưng mà Hàn Tuyết Nhu cũng không nói thêm gì, nàng chỉ có mười sáu tuổi, thời gian sau này vẫn còn rất dài, đối với nàng hiện tại chuyện cần suy tính cũng không nhiều lắm, quan trọng nhất là nàng bây giờ cùng Đường Kim thật vui vẻ, Đường Kim đối với nàng cũng rất tốt, như vậy như vậy đủ rồi, còn kết hôn gì vợ bé các loại đều là chuyện nhiều năm sau rồi, nàng hiện tại chẳng muốn phiền lòng vì những chuyện này.

Còi cảnh sát từ xa đến gần, Hàn Tuyết Nhu cũng khởi động xe, khi xe cảnh sát đi vào hiện trường, Ferrari cũng đồng thời ly khai.

Hai người cùng nhau ăn bữa tối, sau đó liền trở về ký túc xá, mất một chút thời gian chỉ cho Hàn Tuyết Nhu sử dụng nhẫn ra sao rồi Đường Kim giống như Hàn Tuyết Nhu sở liệu, bắt đầu chơi hai bán cầu có thể so với trái bowling trên người Hàn Tuyết Nhu.

Mà buổi tối đó, mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ cách vách cả đêm ngủ không ngon, bởi vì nàng thường chợt nghe cách vách truyền đến thanh âm quái dị.

Rạng sáng năm giờ, khi Tô Vân Phỉ rời giường đến cửa phòng Đường Kim, nàng không gõ cửa, bởi vì nàng lại nghe rõ ràng trong phòng truyền ra âm thanh làm cho người ta tim đập đỏ mặt, thanh âm này khiến nàng vội vàng rời đi.

Hơn tám giờ sáng.

Biệt thự Tần gia.

Nhìn thấy phòng khách cơ hồ đứng đầy cảnh sát và người toà án, Tần Khinh Vũ sắc mặt có chút tái nhợt, còn có chút phẫn nộ, nàng căm tức nhìn người dẫn đầu, một người họ Đào phó viện trưởng, tựa hồ đang tiến hành chống cự cuối cùng:

- Đào viện trưởng, các ông không nên quá đáng, không nóivụ kiện kia là xằng bậy,cho dù thật sự là vậy, tôi thiếu bọn họ cũng chỉ mấy trăm vạn, dựa vào gì mà niêm phong biệt thự của tôi, còn đuổi chúng tôi ra ngoài?

- Tần Khinh Vũ, chúng tôi làm việc theo đúng quy định, tất cả tài khoản ngân hàng của cô đã bị đóng băng, đây là tài sản cuối cùng của cô, dĩ nhiên là phải niêm phong, vì đề phòng cô phá hoại tài sản cho nên nhất định cô phải rời khỏi đây.

Vị phó viện trưởng họ Đào cũng vẻ mặt không nhịn được:

- Bây giờ tôi đang rất khách khí mời cô ra ngoài, nếu cô không đi dừng trách chúng tôi cưỡng chế thi hành!

- Tần tỷ, bỏ qua đi, chúng ta đi thôi.

Liễu Nguyệt nhỏ giọng khuyên, đầy một phòng nam nhân, thoạt nhìn như lang như hổ, tuy rằng Liễu Nguyệt biết kế hoạch của Tần Khinh Vũ, nhưng nàng vẫn lo lắng dùng sức mạnh sẽ thiệt thòi.

Nhìn Liễu Nguyệt đang mang thai, Tần Khinh Vũ cắn chặt răng, vẻ mặt phẫn hận không biết làm thế nào gật gật đầu:

- Được, chúng ta đi!

- Cho các ngươi mười phút dọn đồ đạc, thu dọn xong lập tức đi!

Đào Phó viện trưởng lạnh lùng nói.

- Không cần thu dọn, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở về !

Tần Khinh Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó liền kéo Liễu Nguyệt

- Chúng ta đi!

- Trở về?

Đào phó viện trưởng cười lạnh một tiếng:

- Thật là khờ dại, cô nghĩ cô còn có thể trở về?

Tần Khinh Vũ không để ý đến Đào phó viện trưởng, chỉ kéo Liễu Nguyệt đi ra phòng khách, nhanh chóng ra cửa biệt thự.

Nhưng vào lúc này, vài người trong một chiếc xe chui ra, cùng nhau đi về phía Tần Khinh Vũ, cầm đầu vốn là một nữ nhân, chính là Canh Hồng.

- Tần Khinh Vũ, Liễu Nguyệt, hiện tại có một lên án kiện cần các cô phải phối hợp điều tra, các cô đi với tôi một chuyến!

Canh Hồng dùng ánh mắt cừu hận nhìn Tần Khinh Vũ, khuôn mặt còn thể hiện một tia khoái cảm trả được thù.

- Các ngươi thật sự phải diệt sạch đúng không?

Tần Khinh Vũ sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngữ khí càng thêm phẫn nộ.

- Các cô tự mình lên xe hay là muốn tôi động thủ?

Canh Hồng lạnh lùng nhìn Tần Khinh Vũ.

Tần Khinh Vũ không nói gì, nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, tựa hồ nàng còn ngóng nhìn có người đến giúp đỡ nàng.

- Đừng nhìn nữa, cô cho là còn có người có thể cứu cô sao?

Canh Hồng cười lạnh một tiếng

- Tần Khinh Vũ, cô yên tâm, đến lúc đó, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt!

- Tần tỷ, làm sao bây giờ? Em không thể để họ bắt đi, nếu không đứa trẻ trong bụng nhất định sẽ bị giết chết. Tần tỷ, chị nghĩ cách gì đi…

Liễu Nguyệt kinh hoảng, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

- Liễu Nguyệt, Tần Khinh Vũ tự thân khó bảo toàn, cô còn cầu xin cô ta? Thật là buồn cười!

Canh Hồng vẻ mặt trào phúng, sau đó bỗng nhiên vung tay lên:

- Đưa hai người này đi cho tôi!

Phía sau Canh Hồng, bốn người đàn ông như lang như hổ đánh tới giống như lúc trước, chỉ khác là lúc này bên cạnh Tần Khinh Vũ không có Đường Kim.

Tần Khinh Vũ đột nhiên cứng người, nhưng một giây sau thân thể nàng liền thả lỏng xuống, bởi vì lúc đó, nàng nghe được một thanh âm:

- Dừng tay!

Thanh âm này khá xa lạ với Tần Khinh Vũ, còn có chút già nua, nhưng nghe nó bốn người đã muốn bổ nhào vào Tần Khinh Vũ đột nhiên ngừng lại.

Mọi người cùng nhau nhìn về tiếng nói, Tần Khinh Vũ cũng nhìn sang, sau đó nàng liền thấy một lão già ngồi xe lăn, mà phía sau lão già còn có một thanh niên đang đẩy xe lăn, đi về bên này.

- Ông là ai?

Canh Hồng giận dữ nhìn lão già.

- Ta chỉ là lão già, tất cả mọi người gọi ta là Cửu thúc.

Lão già ảm đạm cười.

- Cái gì?

Mặt Canh Hồng biến sắc.

- Ông chính là Cửu thúc?"

- Ta tới đây là muốn bảo đảm cho Tần Khinh Vũ.

Cửu thúc lại cũng không trả lời Canh Hồng, hiển nhiên là khinh thường trả lời, hắn chậm rãi nhìn mọi người một vòng, sau đó tiếp tục nói:

- Tất cả về đi, sau này có dịp ta mời mọi người uống trà.

Canh Hồng kỳ dị ánh nhìn Cửu thúc, sau đó tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tần Khinh Vũ, cuối cùng mới không cam lòng vung tay lên:

- Đi!

Đám người Canh Hồng nhanh chóng rời đinhóm người Đào phó viện trưởng chào Cửu thúc một câu cũng lập tức rời đi, bên ngoài biệt thự Tần gia, liền lại chỉ còn Tần Khinh Vũ, Liễu Nguyệt, Cửu thúc còn có người thanh niên đẩy xe lăn.

- Tần tiểu thư, hay là chúng ta đi vào nói chuyện chứ?

Cửu thúc lúc này mới nhìn Tần Khinh Vũ, thản nhiên nói.