Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 484: Ngân và cuồng vũ




Hàng ngàn hàng vạn con rắn cùng tấn công một lúc, thanh thế to lớn, khí thế bức người, Đường Kim lúc này mới phát hiện hai sợi tơ mà

hắn bắt được đáng lẽ phải ở trên tay hai vị mỹ nữ nhưng lúc này đều tập trung trên tay một người, còn nàng kia vẫn không thấy tung

tích, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Chỉ là lúc này Đường Kim không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, nếu như chỉ một vài sợi hay vài chục Sợi tơ cùng công kích thì hắn sẽ cứng

rắn chống đỡ mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng bây giờ ít nhất có hơn trăm sợi tơ cùng bắn về phía hắn, nếu như cứng đối cứng, có thể

đỡ được chiêu này hay không rất khó nói. Tâm niệm vừa động, Đường Kim đột nhiên biến mất, không đến một phần vạn giây sau hắn đã

xuất hiện ở đằng sau mỹ nữ áo bạc, vươn tay hướng về phía eo nàng.

Mỹ nữ áo bạc tấn công quỷ dị và bất ngờ, nhưng lần này Đường Kim ra tay không tính là quỷ dị chỉ là khá bất ngờ, nhưng lúc Đường Kim

cho rằng đã ôm được thân thể mềm mại ấy trong lòng thì nàng bỗng nhiên biến mất.

Biến mất cùng với mỹ nữ áo bạc kia còn có ngàn vạn con ngân xà, sau một kích không trúng mục tiêu, tất cả đều biến mất không một

dấu vết, nhưng cùng lúc ấy ở ngoài khoảng cách vài trăm mét xuất hiện một mỹ nữ áo bạc, nhưng vừa xuất hiện đã lập tức biến mất, đồng thời ở một vị trí cách đó cả vài cây số, trên một mái nhà lại xuất hiện thêm một mỹ nữ áo bạc, nàng cũng lóe lên một cái rồi biến

mất, sau cùng trong tầm mắt của Đường Kim không còn thấy bất cứ dấu vết nào của hai nàng nữa, cứ như vậy triệt để mất tích luôn.

Đường Kim nhất thời ngây ngốc tại chỗ, không phải vì hắn đuổi không kịp, trên thực tế dù có đuổi theo cũng chưa chắc đuổi kịp. Năng

lực của cặp mỹ nữ áo bạc này cũng quá quỷ cmn dị đi, lần trước đụng phải một người hắn chỉ nghĩ rằng cách tấn công có chút đặc biệt,

nhưng hôm nay lúc cặp đôi này đồng thời xuất hiện, hắn mới hiểu rằng năng lực của hai người hơn xa hắn tưởng tượng.

Cho dù hai người chỉ có tu vi Luyện khí điện phong nhưng hắn tin rằng kể cao cao thủ Trúc Cơ kì như Liễ

người cũng chỉ có con đường chết, nếu như hắn không có năng lực thuấn di của Thiên Đạo Thủ Trạc ( vòng tay Thiên Đạo) thì sợ rằng

vừa rồi cũng lành ít dữ nhiều.

Càng làm Đường Kim bội phục là mặc dù hay tỷ muội này võ công cao cường nhưng mỗi lần chỉ ra một chiều, đánh không trúng lập tức

rút lui, không hề dây dưa thêm một giây một phút. Lần trước ở tỉnh thành cũng như thế, bây giờ cũng như vậy, không còn nghi ngờ gì

nữa, mặc dù hai nàng không phải là cao thủ mạnh nhất thế giới này nhưng cho dù gặp phải địch nhấn mạnh hơn hai nàng rất nhiều thì

hai nàng cũng chẳng thể gặp nguy hiểm. Chính điểm này mới làm cho Đường Kim bực bội, vì nó làm tăng độ khó của việc cướp hai nàng

về làm vợ lên rất nhiều.

- Bọn họ đã đi xa rồi, đuổi không được đầu.

Sau lưng truyền đến một giọng nói, Đường Kim quay đầu lại nhìn trung niên nam tử, không nhanh không chậm hỏi:

- Ngươi rất quen thuộc hai nàng?

- Năm xưa khi họ bị đưa đến Tiềm Long, ta có dạy họ vài ngày, cũng tính là nửa sư phụ, nhưng mà ta cũng mười mấy năm không gặp họ

rồi.

Trung niên nam tử cười khổ:

- Mọi người đều cho rằng họ là một cặp sát thủ lãnh khốc vô tình, nhưng thật ra ta biết, họ không phải người như vậy, nếu họ thật lòng

muốn giết ta, chỉ sợ là bây giờ ta không còn đứng đây nói chuyện với người nữa rồi.

- Thế à, xem ra ngươi cũng không quen thuộc họ lắm, thôi vậy, ta đi đây, người ở lại từ từ ngắm cảnh nhé!

Đường Kim đối với người này chẳng có chút hứng thứ nào, cả tên cũng lưới hỏi, tùy ý nói một câu rồi lập tức biến mất.

Trung niên nam tử đang định mở miệng nói gì đó thì phát hiện Đường Kim đã mất tích, nhất thời không nhịn được cười khổ, đứng trên

đỉnh núi một lúc, thở dài một cái sau đó liền rời đi.

Ninh Sơn, 8 giờ tối, phòng bếp của Đường Kim

Trên bàn ăn đặt một nồi lẩu nóng hổi, như mọi ngày Đường Kim đang từ từ dùng bữa tối, một bên là mỹ nữ tóc bạc eo thon mặt học

sinh ngực phụ huynh Tống Oánh đang ôn thuận dựa vào người hắn.

Sự việc ở huyện Sa Dương đã kết thúc, Đường Kim cuối cùng cũng trở về Ninh Sơn, nhưng để bồi dưỡng sự nghiêm túc tiết chế của bản

thân, hắn quyết định không về kí túc tìm Kiều An An mà đến nhà bếp riêng của mình với Tống Oánh, đương nhiên hắn chọn đến đây là

còn một nguyên nhân khác - hắn chưa ăn tối.

- Nàng ngày nào cũng ngây ngốc ở đây chắc sẽ rất buồn chán, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa.

Đường Kim vừa ăn lẩu vừa nói với Tống Oánh

Mỗi lần hắn đến đây đều gặp nàng, bất luận là lúc nào nàng cũng là người đầu tiên xuống lầu, điều này chứng minh rằng Tống Oánh chưa từng đi ra ngoài, cho dù nàng từ bé đã thích ứng với cuộc sống như vậy nhưng hắn vẫn nghĩ rằng nếu như có thể cho nàng một cuộc sống như bao cô gái bình thường khác thì tốt biết bao.

- Băng Tâm Quyết của ta sắp luyện đến tầng thứ 5 rồi! – Tống Oánh nhìn Đường Kim cười dịu dàng.

Nếu như người ngoài nghe hai người nói chuyện sẽ nghĩ rằng Tống Oánh hỏi một đằng đáp một nẻo, nhưng mà Tống Oánh và Đường

Kim đều rất rõ ràng Băng Tâm Quyết tầng thứ 5 đối với hai người có ý nghĩa rất đặc biệt. Băng Tâm Quyết tầng 5 một khi luyện thành đối

với Tống Oánh mà nói thì có thể tùy ý khống chế độc tố trong người, không sợ làm hại người khác, đến lúc đó độc tố trong người nàng

sẽ trở thành một loại vũ khí đáng sợ. Nhưng mà Tống Oánh muốn nói không phải là ý này, Băng Tâm Quyết tầng thứ năm còn có nghĩa

là Đường Kim có thể ăn thịt con bọp cạp ( hạt tử) nhìn thì rất độc nhưng thực ra rất ngon này rồi.

- Sắp tới tầng 5 rồi à?

Đường Kim nghe được tin này thì rất vui, món mỹ vị này hắn đã muốn xơi từ lâu lắm rồi, nhưng mà hắn bỗng nhớ tới một chuyện làm

mặt hắn nhất thời nhăn lại, đến miếng thịt vừa gắp lên cũng bỏ xuống.

- Sao vậy?

- Tổng Oánh thấy có chút không đúng, vội vàng hỏi.

- Ta vừa nhớ đến một chuyện, một chuyện rất quan trọng.

Đường Kim buồn bực:

- Nàng biết không? Đối với một tên ăn hàng mà nói, đau khổ nhất không phải là không được ăn sơn hào hải vị mà là rõ ràng cực phẩm

mỹ vị bày ra trước mắt, chỉ cần há miệng là có thể ăn ngay nhưng đột nhiên phát hiện không thể không đợi sau này mới được ăn!

- Chàng đang nói ta đấy à?

Tổng Oánh có chút mê hoặc nhìn Đường Kim nhẹ nhàng hỏi.