Vô Tà

Chương 5




Rừng cây, giống như vừa được hồi sinh, mọc ra đóa hoa râm bụt xinh đẹp. Cảnh trí như vậy, như từng thân quen. Nơi đây…… chính là nơi cư trú của ta, mấy ngàn năm trước, rừng cây thuộc về thần thú “Thực Tà”……

“Ngươi muốn ăn thì ăn ta đi!” Giọng nói quen thuộc, là “Dịch Quỷ Sư” tên là Thanh Linh kia…… Nàng dùng thân thể che chở cho “Dịch Quỷ” của mình, kiên quyết dứt khoát. Ở trước mặt nàng…… là “ta” sao? Cởi bỏ bề ngoài nhân loại, chính là dung nhan của thần thú “Thực Tà”……

Trong rừng cây, khắp nơi đều là yêu ma bị thương, máu cùng hoa râm bụt giao thoa vào nhau, mùi hoa hòa với vị mặn.

Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hơn một ngàn ba trăm năm trước, nàng đi vào rừng cây nơi ta ở, cơn đói khát của ta, đã chủ động công kích nàng. Tình thế cấp bách, nàng triệu hồi “Dịch Quỷ” của mình chống cự lại ta, nhưng, yêu ma như vậy sao có thể là đối thủ của thần thú……

Lúc ấy ta không chút để ý tới nàng, đương nhiên rồi, ta đã đói đến sắp mất cả tri giác mà. Ta cắn xé một con yêu ma, chính bản thân ta cũng khó mà tin được, khi đó mình lại dữ tợn và xấu xí như vậy, cái loại điên cuồng này, cũng không khác với lúc yêu ma ăn thịt người là bao.

“Chiêu hồi Dịch Quỷ!” Nàng vừa dứt lời, yêu ma trong miệng ta liền biến thành một quả chuông vàng. Ta mất lý trí lập tức lao về phía nàng.

Có người chắn trước mặt nàng, ta nhìn chính mình không chút do dự cắn xuống, có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm xương vai vỡ vụn.

“Lư!” Nước mắt nàng thoáng chốc tràn mi.

Khoảnh khắc nam tử kia huyễn hóa, biến trở về dáng vẻ yêu thú nguyên sơ. Thiên Khuyển, một loài cường đại nhất trong yêu ma.

“Chúa thượng, đi mau!” Nó dùng hết khí lực cắn trả lại ta, ngăn cản ta tiếp tục công kích chủ nhân của nó.

Ta theo bản năng nâng cổ tay của mình lên, mặt trên, lờ mờ có dấu răng của Thiên Khuyển. Vì sao, ta của hôm nay, có thể quên hết tất cả những chuyện này?

“Lư—“ Thanh Linh khóc gọi, “Dừng tay! Ta van cầu ngươi, hắn không phải yêu ma hại người, mà là ‘Dịch quỷ’ của ta! Cho dù là thần cũng không thể lạm sát kẻ vô tội! Buông tha hắn đi! Ta cầu xin ngươi!” Thanh âm của nàng, tuyệt vọng mà thống khổ.

Ta không hiểu, ta không hiểu, ta không hiểu…… Cho dù qua bao lâu cũng sẽ không hiểu. Đây chẳng qua là một con “Dịch quỷ” mà thôi…… Thần thì thế nào? Ăn chính là ăn, thần thú muốn ăn yêu ma, là chuyện không có biện pháp!

“Dừng tay đi—“ Nàng gào to, bất lực nhìn ra cắn xé “Dịch Quỷ” của mình, nàng không có sức mạnh có thể chống lại ta, cũng không dám triệu hoán “Dịch Quỷ” khác. Khi đó nàng, nhất định là vô cùng vô cùng mâu thuẫn…… Nàng có thể gọi Lư trở về, nhưng ta sẽ tiếp tục công kích nàng, đến khi bức nàng lại triệu hoán chúng nó ra. Chính là, nếu như nàng hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng không triệu hồi “Dịch Quỷ”, nếu như nàng bị ta giết chết, thì toàn bộ “Dịch Quỷ” của nàng cũng sẽ vì cái chết của nàng mà bỏ mạng…… Nàng không có lựa chọn, chỉ có thể kêu gào, tuyệt vọng, trơ mắt nhìn ta từng chút từng chút một ăn sạch con Thiên Khuyển màu đen kia của nàng……

Nàng ôm thi hài “Dịch Quỷ” đã chết của mình, hướng về ta hô: “Bất luận thương hải tang điền, cùng trời cuối đất, có một ngày, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Ta khi đó, nhất định cho rằng sẽ không có một ngày như vậy…… loài người, thì làm sao có được sức mạnh có thể giết được thần chứ? Cho dù hợp lực toàn bộ “Dịch Quỷ” của nàng lại, cũng sẽ không gây thương tổn tới ta một chút nào…… Nhưng thật châm chọc, hiện giờ ta, lại bị vây khốn ở trong kết giới ảo cảnh của nàng, nhìn hình ảnh cường đại của mình trước đây……

Đói khát, đói khát, đói khát,…… Lại bắt đầu……

Nàng vẫn khóc như cũ, ở trong rừng cây rụng đầy hoa râm bụt. Ôm thật chặt thi hài của Lư, “Lư, ngươi đã nói sẽ bảo hộ ta, sẽ không giống như cha mẹ bỏ lại ta, sẽ không giống gia gia bọn họ vì chán ghét mà vứt bỏ ta…… Ngươi sẽ mãi ở bên cạnh ta…… Lư……” Nàng khóc, cực kỳ bi thương.