Diệp Nguyên Vũ cẩn thận từ trong đó lấy ra một toà, đặt vào lòng bàn tay. Sau đó không biết hắn ở địa phương nào ấn một cái, một toà linh khí pháp trận tinh mỹ cỡ nhỏ liền từ từ bay lên, ở giữa không trung chậm rãi xoay tròn. Ở trung ương pháp trận, một đạo quang trụ hình tròn dâng lên, xông thẳng tận trời. Nhất thời, mọi người ở xung quanh đều cảm thấy thiên địa linh khí bắt đầu hướng phía trung tâm pháp trận mà tụ hợp lại, so với bình thường thì nồng đậm hơn từ gấp rưỡi đến gấp hai lần. Nếu ở dưới loại tình huống này mà tu luyện, tốc độ tăng lên tu vi tự nhiên phải vượt xa so với người khác.
Diệp Nguyên Vũ ánh mắt quét xuống dưới đài một lượt, sau đó quay sang ba người trên đài cười nói: "Các ngươi đều minh bạch cả rồi chứ. Linh khí pháp trận sử dụng rất đơn giản, nếu muốn sử dụng thì chỉ cần mở ra. Bất quá, linh khí pháp trận cần tiêu hao chính là linh tinh, một mai nhất phẩm tinh linh có thể sử dụng trong vòng ba tháng, các ngươi hãy cân nhắc mà sử dụng. Toà linh khí pháp trận này khảm vào chính là ba mai đê giai linh tinh, có thể cho các ngươi tu luyện trong vòng nửa năm tới 1 năm. Sau một năm thì chính các ngươi phải lo liệu linh tinh, ta không thể giúp được các ngươi. Linh tinh mặc dù trân quý, nhưng không phải là nội tông không có. Ở mấy chỗ của nội tông như Luyện Vật Các, Bảo Khí Phường, Kỳ Vật Hiên có thể bán ra linh tinh, nhưng giá cả có thể đắt một chút, số lượng cũng không nhiều, các ngươi nhớ phải quý trọng."
Ba người liền đồng thời gật đầu đồng ý. Diệp Nguyên Vũ lúc này không nói gì nữa, đưa tay ấn một cái, cột sáng nhất thời liền biến mất, thiên địa nguyên khí mật độ cao lúc nãy cũng chậm rãi tiêu tán, khôi phục lại bình thường. Còn linh khí pháp trận lúc này trở về lại như cũ, rớt vào tay của Diệp Nguyên Vũ, không còn dị động* nữa. Diệp Nguyên Vũ từ trong hộp gỗ lấy ra ba toà tiểu linh khí pháp trận, phân biệt đặt vào tay ba người, nói: "Các ngươi hãy nhận lấy, phải cẩn thận sử dụng, nếu các ngươi có gì không hiểu thì tới Huyền Khí đường hỏi ta."
Ba người cẩn thận nhận lấy, để vào trong tay, đối với linh khí pháp trận có chút quá mức tinh xảo này không biết phải làm sao. Hiển nhiên, thứ này quá quý trọng, bọn họ sợ không cẩn thận làm hỏng mất. May mà Diệp Nguyên Vũ đưa cho mỗi người một chiếc hộp gỗ nhỏ, ba người nói lời cảm tạ. Sau đó liền đem bỏ vào trong hộp gỗ, cẩn thận đóng lại mới thở ra một hơi, lần thứ hai quay sang Diệp Nguyên Vũ nói lời cảm tạ, rồi lui về phía đoàn người, biểu tình như chuyện vừa rồi không hề phát sinh.
Bất quá, khi những người khác ánh mắt ở phía sau nhìn về phía bóng lưng bọn họ, hiểu rằng ba người này không hề giống với bọn họ. Bởi vì, chuyện ngày hôm nay vô hình đã đem bọn họ là nội tông đệ tử bình thường, cùng với ngoại tông đệ tử khác thì đều đã kéo dãn một khoảng cách cực lớn, không thể san lấp nổi.
May là, ba người căn bản cũng không hề để ý. Thứ gia tộc thưởng cho, cũng không sợ có người dùng quyền thế để cướp đoạt, bởi vì không ai có cái lá gan làm việc này.
Diệp Nguyên Vũ cùng La Tang liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, sau đó vung tay lên nói: "Được rồi, thí luyện lần này kết thúc, xuất phát, riêng rẽ hồi tông. Ngày sau hảo hảo cố gắng tu luyện, chờ cơ hội tiến vào nội tông, đương nhiên cơ hội này có lẽ sẽ ít một chút."
Lập tức, cũng không chờ bọn đệ tử trong lòng nghĩ gì, Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần liền xuất lĩnh 13 tên Diệp gia đệ tử còn sống bay thẳng về phía Hoả Vân Thành. Hai vị trưởng lão La Tang, La Liệt đái lĩnh mười hai người còn sống trở về La gia ngoại tông, mới tuyên bố giải tán.
Sau khi đám người Diệp Bạch trở lại ngoại tông, Diệp Nguyên Vũ liền gọi sáu người thông qua thí luyện nói: "Khuya hôm nay các ngươi hãy ở Thanh Hồn Biệt Viện đi, nơi đó là nơi ở tạm cuả đệ tử thông qua thí luyện, tự nhiên sẽ có người hầu hạ các ngươi. Tối mai ta sẽ mang các ngươi vào nội tông, tổ chức nhập tông đại điển cho các ngươi. Đến lúc đó các ngươi sẽ trở thành nội tông đệ tử, lĩnh thẻ bài thân phận nội tông đệ tử, thừa hưởng nội tông cung phụng, phân phối. Còn nữa, các ngươi phải biết một số quy định, đồng thời, một ít thí luyện cũng đều sẽ mở ra với các ngươi."
"Tốt lắm, các ngươi đã mệt mỏi nhiều ngày rồi, ta cũng không quấy rầy các ngươi nữa, các ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, giờ Tuất* ngày mai tự động sẽ có người gọi các ngươi. Thôi ta không nói nhiều nữa, ngày mai gặp!"
Dứt lời, Diệp Nguyên Vũ liền mang sáu người tới một biệt viện u tĩnh, sau khi để sáu người tự chọn một căn phòng liền lập tức li khai. Ở nơi này tự nhiên đã có thị nữ chuẩn bị tốt mọi thứ, cơm nước tắm rửa xong, thay một thân bạch y, dưới đáy góc có thêu tiêu trí một chiếc lá phong hình kiếm nho nhỏ. Đây là y phục quy định của nội tông đệ tử. Mặc vào bộ y phục này cũng đại biểu họ đã được nội tông đệ tử thừa nhận, đồng thời chính thức gia nhập nội tông.
Đồ ăn chính là hai món canh, tuy không phong phú nhưng rất tinh xảo, sáu người ăn rất ngon. Đợi sau khi thị nữ dọn dẹp xong, mọi người còn cảm giác như đang nằm mơ, đây là đãi ngộ trong nội tông. Bây giờ bọn họ rốt cuộc hiểu được, vì sao nội tông đệ tử đi đứng lại ngang ngược đến thế. Bởi vì đãi ngộ của nội tông đệ tử với ngọai tông đệ tử thì cách nhau một trời một vực, hoàn toàn khác nhau.
Mọi người khi nhìn thấy bọn họ, từ đám quản sự, thị nữ, ngoại tông trưởng lão, chấp sự môn đều phải cúi đầu hành lễ. Tuy rằng ngày hôm qua bọn họ là đệ tử cùng cấp bậc hay thuộc hạ của bọn họ, nhưng khi cá chép hoá rồng thì hết thảy đều biến hoá.
Nhưng là, tất cả điều này cùng Diệp Bạch không hề có quan hệ gì. Hắn cũng không quan tâm chế phục nội tông đệ tử hay thức anh tinh mỹ, khi ăn cơm xong liền phất tay đuổi thị nữ ra ngoài, đóng lại cửa phòng, khoanh chân ngồi xuống giường khôi phục tinh khí thần của mình. Thẳng đến khi hoàng hôn mới triệt để khôi phục hoàn toàn, mệt mỏi trong bảy ngày qua toàn bộ tiêu trừ, hơn nữa thần sắc rạng rỡ, chân khí co lại thêm một phần, phảng phất như thuỷ triều lên xuống theo một quy luật kỳ quái. Lúc này, hắn cảm giác được khoảng cách chín tầng đỉnh đã không còn xa.
Nỗ lực tu luyện lâu như vậy, sau một trận chiến với La Long Hạc liền làm cho hắn cảm thấy có cơ hội đột phá. Hiện tại, khoảng cách đó đã không còn xa, chỉ cần bế quan một lần nữa là có thể tăng lên cảnh giới Huyền khí của mình.
Bóng đêm dần bao phủ toàn bộ Diệp gia ngoại viện, tin tức bọn họ trở về làm ngoại viện xôn xao đã tan, trời đất lại chìm vào không khí yên tĩnh cố hữu. Đột nhiên, Diệp Bạch chậm rãi mở mắt, cứ như vậy liền ngồi tại chỗ, gió thổi xào xạc qua thân thể, ai cũng không biết giờ này trong lòng hắn đang nghĩ những gì.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm sâu thẳm, một vầng trăng sáng vằng vặc như bàn quay, sao trời chiếu sáng, lóe ra những tinh quang như vô số con mắt.
Diệp Bạch duỗi tay, lấy ra linh hạp phong ấn đựơc tặng hồi sáng. Mở ra, đưa tay đem cái tiểu linh khí pháp trận ở bên trong lấy ra, yêu thích không buông tay, may là tâm tính của hắn rất kiên định. Giờ phút này hắn cũng không khỏi trở nên cực kỳ kích động, nhấn một cái nút nhỏ ở một chỗ lõm, nhất thời, tiểu linh khí pháp trận liền nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi xoay quanh. Một đạo bạch sắc quang trụ từ trung tâm tiểu linh khí pháp trận này chiếu thẳng lên trần nhà, linh khí bên trong phòng rất nhanh liền ngưng tụ, hướng trên người Diệp Bạch đang ngồi ở phía dưới linh khí pháp trận mà hội tụ lại.
Diệp Bạch say mê hít một hơi, cảm thụ mùi vị của linh khí này. Ở lúc bình thường, cho dù như thế nào cũng không thể cảm thấy cái này, đây chính là tác dụng của của linh khí pháp trận.
Trong đêm tối, Diệp Bạch liền tiếp tục khoanh chân, nhắm mắt ty luyện.
Linh khí pháp trận trong phòng không ngừng loè loè tỏa ra quang mang, không ngừng hội tụ linh khí bốn phía tập trung vào cơ thể Diệp Bạch.
Từng giọt, từng giọt tích tụ lại, dần dần, Huyền khí trong thân thể Diệp Bạch di chuyễn càng chậm, càng ngày càng sềnh sệch, toàn bộ biến thành nhũ bạch sắc, khoảng cách Huyền khí cửu tầng đỉnh chỉ còn một bước nhỏ, chỉ còn một bước cuối là chưa đột phá thôi.
Một đêm rất nhanh chóng liền qua đi. Chạng vạng tối ngày hôm sau, giờ Tuất(7h tối).
Một bạch y thị nữ nhẹ nhàng gõ cữa phòng Diệp Bạch. Diệp Bạch đang tu luyện khi nghe được thanh âm liền chậm rãi mở mắt, nhanh chóng nhảy xuống giường. Đã đến giờ tiến nhập vào nội tông.
Hắn tùy ý tắm rửa một chút, đem bộ bạch y, chế thức y phục của nội tông đệ tử thật cẩn thận mặc vào, thu hồi linh khí pháp trận. Sau đó, theo sau bạch y thị nữ kia chậm rãi đi vào Diệp gia hậu viện.
Nơi đó, chính là nơi ở của Diệp gia nội tông và cũng là cấm địa của Diệp gia. xem tại Truyện Full
Ngoại tông đệ tử nếu chưa được triệu kiến, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý xông vào nội tông. Nếu không, một khi phát hiện, lập tức giết không tha. Đồng thời, chỉ một cánh cửa nhưng đó lại là cả một ranh giới, đem ngoại tông và nội tông đệ tử ngăn cách ra, nếu không có chuyện tình thì có lẽ cả đời cũng không qua lại với nhau.
Vì vậy, bình thường, những ngoại tông đệ tử ngay cả mặt của nội tông đệ tử cũng đêu không biết, bây giờ có cơ hội liền tạo nên một trận oanh động, vây công.
Một bức tường rào vừa cao vừa rộng liền hiện ra trước mặt đám người Diệp Bạch, đây cũng là phạm vi hoạt động lớn nhất của ngoại tông. Phía sau bức tường này, chính là nơi ở thần bí nội tông của Diệp gia.
Khi dẫn Diệp Bạch đến nơi đây, bạch y thị nữ dừng lại, cung kính nói: "Diệp Bạch đại nhân, mời1"
Một cái cổng vòng liền xuất hiện trước mắt Diệp Bạch. Diệp Bạch hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp đánh giá nơi này một lượt. Ngay sao đó, sắc mặt lại lập tức khôi phục, hắn bình tĩnh nhấc chân lên, nhẹ nhàng bước vào cổng.
Cách nhau một đường, như giữa trời và đất.
Nội tông, ta đã tới. Kể từ hôm nay, nội tông sẽ không còn là cấm địa đối với Diệp Bạch ta.
Diệp Bạch trong lòng đang cuồng hô. Vào giờ phút này, nguyện vọng ba năm bây giờ hắn đã đạt được. Nhưng Diệp Bạch chưa bao giờ lại bình tĩnh như hôm nay, trong lòng không có bất kỳ một tia kích động nào.
Phảng phất như đó là chuyện tự nhiên, không có gì kì lạ.
--------------------------
*dị động: động tĩnh kỳ dị.
*giờ Tuất: 19-21h(7-9 giờ tối).