Vô Tận Kiếm Trang

Chương 65: Tâm Ma Hư Vọng chi pháp




Diệp bạch trong lòng thay đổi thật nhanh. Ở bên kia, Khô Mộc trưởng lão không hề để ý tới, bắt đầu giảng giải "Tâm Ma Hư Vọng Chi Pháp".

Trong Truyền Công Các lúc này liền lập tức an tĩnh lại, Diệp gia đệ tử bất kể là ai cũng muốn đi vào bên trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động thí luyện. Mà bên trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động, vô cùng vô tận ảo cảnh cho đến tùy thời đều có thể xuất hiện tâm ma là điều làm bọn họ đau đầu nhất. Nếu chống chọi không được, nhẹ thì có thể làm cho thần thức tổn thương, nếu không kịp thời thanh tỉnh, hoặc cứu chữa chậm trễ, thậm chí có thể biến thành ngu ngốc, nặng hơn nữa thì là đương trường tử vong. Nhưng trong dĩ vãng, mỗi người đều phải tự mình nghĩ cách xem bằng cách nào có thể chống chọi lại với tâm ma. Đây là lầu đầu tiên từ trước đến nay Khô Mộc trưởng lão ở nơi này thuyết giảng phương pháp trừ bỏ tâm ma bên trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động, khiến các đệ tử đều hết sức chấn động, một đám đều tập trung lắng nghe, e sợ bỏ sót một chữ nào.

Diệp Bạch cũng nằm trong đám người đó. Ảo cảnh mà hắn phải đối mặt so với mọi người đều phải chân thật hơn, tâm ma mà hắn phải đối kháng so với tất cả mọi người ở nơi này thì cũng đều mạnh hơn rất nhiều, cho nên vấn đề này hắn so với bất luận kẻ nào thì đều cũng cần hơn. Vì thế, trong mọi người thì có thể nói hắn là người lắng nghe cẩn thận nhất.

Thanh âm kì dị của Khô Mộc trưởng lão lặng lẽ vang lên đều đều trong lòng mọi người: "Muốn trừ bỏ tâm ma, xuyên qua ảo ảnh, trước tiên ta phải nhận biết tâm ma là gì, ảo ảnh ra sao. Trăm năm trước, có một vị đại Huyền Sĩ từng nói qua, cỏ cây núi rừng, thiên địa tạo hoá đều là cảnh thực. Bởi tâm tạo cảnh, lấy tình vận tâm* thì đều là ảo cảnh. Còn nói qua, lòng người có ba tầng, tầng thứ nhất là dung mạo, tầng thứ hai chỉ cách nhìn của chúng ta, tầng ba ý chỉ hành động. Ý của vị đại Huyền Sĩ này là những thứ mà chúng ta thấy được, sờ đựơc, thiên địa tạo hoá ra tất cả vạn vật đều là thực cảnh, những sự vật tồn tại xung quanh con người chúng ta đều là thật sự. Mà trong lòng chúng ta chỉ nghĩ, mộng chỉ là mộng, như hoa trong gương, trăng trong nước*, tất cả đều thấy được, nhưng sờ không được. Những cái đó đều là hư cảnh, là hư ảo mà không tồn tại, cho nên đó là lí do nó được gọi là ảo cảnh."

"Vậy thì tâm ma là như thế nào? Huyễn cảnh sinh ra thân thể, mắt thấy, ý di động, hai người đều là ảo cảnh do ý nghĩ sinh ra. Ảo cảnh vừa xuất hiện, thân ở bên trong, nếu không giữ vững bản tâm, trong quá trình chống lại tâm ma sẽ có thể bị điên, tẩu hỏa nhập ma, ngu ngốc, thậm chí tử vong. Cho nên cổ nhân có câu "Vạn vật duy tâm"*, chỉ cần trong lòng có thể giữ vững, mới có thể nắm giữ con đường mà mình muốn đi, mới có thể đi được càng cao, càng xa hơn."

"Phản ứng khi nhập ma có nhiều loại, nhưng không thể thoát khỏi tình trạng thần chí hoảng hốt, sinh ra ảo giác, ác ma quấy nhiễu, thần tình khiếp sợ... Hỉ, nộ, ái, ố, bi, thương, oán* thất tình không thể tự chủ, toàn bộ do ảo cảnh làm nên. Vì thế, người đời sau nếu muốn bài trừ ảo cảnh, vậy phải nhận rõ hiện thực, ảo cảnh tự khắc sẽ biến mất, tâm ma tự lui, đó chính là Tâm Ma Hư Vọng chi pháp."

Khô Mộc trưởng lão ngẩng đầu, nhìn lướt qua chúng đệ tử nghe như si, như say bên dưới, ánh mắt khẽ dừng lại ở mấy người, sau đó nghi hoặc rơi xuống trên người Diệp Bạch, nhưng chung quy không cảm thấy được chổ nào khác thường, lắc lắc đầu tiếp tục giải thích.

"Tâm Ma Hư Vọng chi pháp dùng để nhận rõ ảo cảnh, khu trừ tâm ma. Đầu tiên, đương nhiên phải biết ảo cảnh, tâm ma có bao nhiêu loại, sau khi biết mới có thể tìm ra biện pháp, nghĩ ra cách để phá giải. Từng có một vị Huyền Sĩ kinh tài tuyệt diễm, tên là Thiên Huyễn Lão Nhân đã dùng cả đời của mình đem tâm ma, ảo cảnh tổng hợp làm mười loại khác nhau, các ngươi có nghe nói qua mười loại ảo cảnh này chưa?"

Các đệ tử nhất thời lắc đầu. Diệp Bạch trong lòng khẽ động, nhưng hắn không đứng lên, ánh mắt chỉ loé lên, thoáng chút đăm chiêu.

Khô Mộc trưởng lão lại tiếp tục: "Các ngươi không có nghe nói cũng là chuyện thường tình. Bây giờ mọi người đều ra sức truy cầu công kích Huyền kỹ cường đại, vũ lực phòng ngự, thần binh lợi khí nên đã bỏ qua những điều trọng yếu hơn, ta cũng không trách các ngươi."

Các vị đệ tử đều đồng loạt hổ thẹn cúi đầu. Khô Mộc trưởng lão nhàn nhạt nói từng chữ: "Phân ra thập ma, chia làm lục tặc, nữ sắc, phú quý, ân ái, hoạn nạn, việc binh đao, thánh hiền, nữ nhạc, lục tình, bi thương. Thập đại ma đầu, chúng ta mỗi người đều sẽ trải qua, chạy trốn không được, chỉ có cách bảo trì tâm tình thanh tỉnh mới không bị lầm lạc trong ảo cảnh."

"Truy cứu ảo giác, nguyên nhân sinh ra tâm ma, hơn phân nửa là bởi vì tâm không thanh tịnh, bị ý xấu chi phối, hoặc luyện công qúa mức cố chấp, lấy ảo làm thật. Ma do tâm sinh ra, vì vậy tất cả các ngươi phải tự chính bản thân mình tìm ra đáp án, tìm cách giải quyết."

"Lục tặc của lòng người chính là mắt, tai, mũi, lưỡi, thanh âm, ý, những gì mắt thấy, tai nghe, trong mũi ngửi được, đầu lưỡi nếm được, thân thể tiếp xúc, thần chí cảm nhận được. Có người tham ăn ngon, có người ham mặc đẹp, có người ham gái đẹp, lúc này trong mắt sẽ là hoa tươi nở rộ, trong tai sẽ là tiếng nỉ tiếng non, trong miệng chỉ toàn là mỹ vị gan rồng, phượng tuỷ, trong mũi ngửi được mùi thơm say lòng, tình ý như tưới tắm quanh người, khí phách dào dạt như muốn bay lên trời. Những thứ này chính là lục tặc ảo cảnh, cũng là đệ nhất ma. Mà nữ sắc, phú quý, ân ái, hoạn nạn, việc binh đao, v.v... chính là chín cái tâm ma còn lại. Một khi không thể giữ vững được sự kiên định của bản thân, trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động sẽ bị lạc, bị hôn mê, thậm chí là tử vong."

Những lời này liền khiến đám đệ tử vô cùng sợ hãi, Diệp Bạch cũng cảm giác được những rung động khó nói nên lời. Như thế, tâm ma chi hoạn*, nổi khổ ảo cảnh mà bọn họ cảm thấy khó có thể giải quyết được thì người đi trước đã sớm rút ra, phân ra từng loại mà kể ra như thế. Hàng loạt kể ra, chú ý một chút, một chút ảo cảnh mà bọn họ trước đây đã từng trải qua thì sao có thể bằng được?

Không ít người mặt đỏ tía tai, tại vì, chính bọn họ đã từng trải qua những kinh nghiệm này. Nhưng bọn họ cũng không để ý, nghĩ đến cái đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. Chỉ là, ở trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động, một giấc mộng bình thường mà bọn họ bỏ qua lại được phóng đại lên rất nhiều lần, làm cho bọn họ cảm nhận càng thêm rõ ràng, càng thêm chân thật, dần dần làm cho người ta trầm mê trong đó, không thể tự kiềm chế được.

Có không ít người chính bởi vì vậy mà hôn mê, bị lạc, cuối cùng hoàn toàn không đi đến đại thành, bị trục xuất khỏi Diệp gia nội tông nhưng vẫn không hiểu rõ về điều này. Tất cả mọi người vẻ mặt sợ hãi, lại hướng lên đài nhìn Khô Môc trưởng lão trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng cảm kích.

Nếu hôm nay không có sự giảng giải của Khô Mộc trưởng lão, chỉ sợ sau này bọn họ sẽ không thoát khỏi tâm ma của mình, phế đi cả đời.

"Như vậy, làm cách nào để trừ bỏ tâm ma? Khô Mộc trưởng lão không phải nói Tâm Ma Hư Vọng Tâm Pháp sao?"

Rốt cuộc ,có đệ tử nhịn không đựơc liền đứng lên hỏi, một câu hỏi nói ra cũng chính là ý nghĩ chung của rất nhiều người ở đây. Nhất thời, tất cả mọi người đều hướng lên đài, nhìn về phía Khô Mộc trưởng lão đang ngồi, dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe.

Khô Mộc trưởng lão cười hướng phía đệ tử đứng lên kia gật gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống, lúc này mới mở miệng nói: "Không sai, kế tiếp, sau khi nói cho các người biết cái gì là ảo ảnh, cái gì là tâm ma, ta hiện tại sẽ nói cho các ngươi mấy câu khẩu quyết khu trừ tâm ma, sau này sẽ không còn vì tâm ma mà thống khổ nữa."

Mọi người nhất thời liền hoan hô. Diệp Bạch nhãn tình sáng lên, ngưng thần lắng tai nghe, không dám bỏ qua một lời.

Khô Mộc trưởng lão nói: "Cái gọi là thập ma, cho dù biến hóa ngàn lần vạn lần thì đều là do sự biến hoá của lòng người. Phàm làm tâm ma, muốn phá giải nó kỳ thật chính là một lòng đồng nhất."

"Tâm ma tự nhiên phải dùng tâm đi bài trừ, mọi người chỉ cần ghi nhớ tám chữ: "Thủ vững bản tâm, bát phong bất động*." Đây là điều kiện đầu tiên để khu trừ ảo cảnh, tâm ma. Chỉ cần có thể kiên trì giữ vững một chút bản tâm, bất động bất diệt, như vậy, vô luận là ma cảnh, ảo cảnh, tâm ma gì cũng đều sẽ không thể nào xâm lấn được. Cái gọi là "Thấy quái nhưng không nghĩ đến kì quái, kì quái sẽ tự bại"*. Cổ nhân đã tổng hợp thành ca quyết mười tám chữ, đó chính là vô luận nhìn thấy cái gì, khi ngươi ở trong ảo cảnh đều cũng không thể tin, không để ý tới, không trách, không sợ hãi, không mừng, không sợ, gặp như không thấy. Như thế, tâm không bất loạn, tâm ma tự diệt."

"Tất cả ảo cảnh đều là vô căn cứ, thân ở trong đó, không cần buồn thương, không cần phân biệt, trên mặt chỉ nên có bốn chữ, gặp như không thấy. Mặc cho nó cưỡi ngưạ xem hoa, ảo cảnh trùng điệp, bảo trì một chút bản thân tâm không thay đổi thì cuối cùng nó sẽ tự thối lui, không còn quay trở lại!"

Tiếng nói vừa dứt, nhất thời, toàn bộ Truyền Công Các liền ầm ầm vang lên những tiếng vỗ tay vang dội kéo dài rất lâu. Tất cả những đệ tử nội tông nghe giảng lúc này, thậm chí còn có vài vị Truyền Công Các trưởng lão đều cũng đồng loạt đứng lên, hướng phía Khô Môc trưởng lão khom người cúi đầu thật sâu, trong ánh mắt tràn ngập sự tôn kính.

Khô Mộc trưởng lão truyền lại mấy câu, thoạt nghe thấy rất đơn giản, nhưng những lời này là do biết bao nhiêu thế hệ đã từng gặp qua, đã trải qua rất nhiều thống khổ mới có thể sáng lập ra. Những lời này, chẳng những đối với tất cả Diệp gia đệ tử đều có thể dùng được, ngay cả đối với những trưởng lão thì cũng đều có ích. Có thể nói, đây đúng là vô thượng bảo điển, tất cả mọi người trong lòng đều ghi nhớ kĩ, không muốn quên dù chỉ một chữ.

Khô Mộc trưởng lão mỉm cười đứng lên, hai tay giơ lên ngăn lại tiếng vỗ tay, nói: "Tốt lắm, lần giảng bài lần này dừng ở đây. Tâm ma, ảo cảnh mặc dù không có thật, tuy nhiên, nói thì đơn giản, nhưng thoát khỏi thì lại rất gian nan. Thánh Nhân còn không cách nào hoàn toàn trừ bỏ thập ma, huống chi phàm nhân như chúng ta. Nhưng là, con đường Huyền Sĩ rất hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm tánh mạng. Hoặc ngoài hoặc trong, việc đầu tiên phải làm là trong lòng trở nên yên tĩnh. Vì vậy, muốn bài trừ tâm ma, tối trọng yếu là phải bảo trì một chút tâm tính bản thân không thay đổi. Như vậy, khi đi vào Thiên Huyễn Vạn Tâm Động, các người sẽ không còn cảm giác thống khổ."

"Sau này nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại. Chúc toàn bộ các ngươi sẽ có ngày thành tài, làm cho Diệp gia ngày càng vẻ vang."

Nói xong một câu cuối cùng, Khô Mộc trưởng lão hơi khom người một chút, dường như cúi đầu hướng tất cả Diệp gia đệ tử cúi chào, sau đó liền từ cửa sau đi ra ngoài. Thẳng đến khi hắn đã đi ra ngoài thật xa, hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng, các đệ tử đột nhiên tiếp tục vỗ tay lên, tiếng vỗ tay lớn đến mức tựa hồ muốn đem Truyền Công Các hoàn toàn sụp đổ.

Một ngày này, từ sau khi thành lập Truyền Công Các thì đây chính là ngày náo nhiệt nhất từ trước đến nay, cũng là ngày mà các đệ tử thành tâm vỗ tay nhất.

Diệp Bạch cũng ở trong đó, hắn yên lặng vỗ tay cho đến khi hai bàn tay bắt đầu đỏ đậm. Dần dần, các đệ tử tản ra, đi ra, từng bước từng bước biến mất, hắn còn đứng yên môt chỗ, yên lặng thưởng thức lấy mấy câu nói kia.

Sau đó, khi toàn bộ Truyền Công Các đã vắng tanh, lúc này chỉ còn một mình hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại. Đứng dậy nhìn lại, thấy không có một người nào, hắn cười khổ môt cái, nhìn thật sâu về phía đài, nơi Khô Mộc trưởng lão giảng giải. Sau đó hắn mới xoay người, dứt khoát hướng phía cửa chính đi ra ngoài.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn năm chữ Truyền Công Thụ Pháp Các trên cao, Diệp Bạch liền đem năm chữ này nhớ thật kĩ trong lòng, sau đó liền cất bước về phía "Đoạn Cư". Ngay khi vừa trở về, hắn lại một lần nữa tiếp tục bắt đầu bế quan.

Cửa ra vào "Đoạn cư" gắt gao đóng chặt lại, mười lăm ngày sau vẫn chưa từng có một lần mở ra. nguồn Truyện Full

--------------------------------------

*tâm tạo cảnh, lấy tình vận tâm: từ tâm trí sinh ra ảo cảnh, còn tâm trí thì được sinh ra từ tình cảm của mỗi sinh vật(cỏ cây hoa lá, động vật... đều có tình cảm)

*hoa trong gương, trăng trong nước: ý là khi bạn nhìn hoa qua gương, nhìn trăng ở mặt nước bạn có thể xem, có thể ngắm nhưng không thể sờ(anh em khi đọc câu này đừng nên có đầu óc đen tối... giống mình).

*vạn vật duy tâm: cái này có lẽ những ai học giáo dục công dân cấp ba đều biết, ý là vạn vật đều hướng về tâm của chính mình, nói 1 cách dễ hiểu hơn thì vạn vật đều do tinh thần sinh ra, có tinh thần thì sẽ có vạn vật. Mọi người nên tham khảo 1 chút về chủ nghĩa duy tâm và duy vật biện chứng, nó khá hay và rất có ích.

*hỉ, nộ, ái, ố, bi, thương, oán: mừng, giận, buồn bã, vui mừng, đau xót, bi thương, oán hận.

*tâm ma chi hoạn: hoạn nạn do tâm ma sinh ra.

*thủ vững bản tâm, bát phong bất động: giữ vững tâm trí của bản thân, cho dù gió thổi ở tám phía cũng không thể đả động đến mình. Ý nói nếu ngươi giữ vững tâm trí, thì cho dù bị những vật, sự vật ở xung quanh tác động vào ngươi cũng sẽ không hề bị ảnh hưởng.

*thấy quái nhưng không nghĩ đến kì quái, kì quái sẽ tự bại: đọc câu này xong mình cũng thấy... quái!

Ý của câu này là thấy 1 việc kỳ lạ nhưng nếu cảm thấy nó bình thường, việc đó sẽ dần biến mất trong tâm trí, sau này cũng không hiện ra trong đầu óc nữa.