"Kẻ này đáng chém, đưa hẳn ra trước công lý để răn đe đi."
Mười chín Chiến Thần nhanh chóng đồng loạt giơ tay.
Phong Dục Lân nhìn những người này rồi cười âm u lạnh lão †, thông qua toàn bộ, tôi tuyên bố bộ Chiến Thần vượt cấp truy bắt Diệp Hi Hòa, đem hắn..."
Còn chưa nói xong thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ bên ngoài: "Phong Dục Lân, anh dám động vào tiểu sư đệ của tôi thử xem?"
Xoạt xoạt xoạt, mọi người quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Long Lăng Vân lãnh ngạo vô song tiến vào.
Khí thế của cô ấy cực kỳ mạnh mẽ, vừa tiến vào đã nghiền ép mười chín Chiến Thần tại chỗ, thậm chí có thể ngang cơ với Phong Dục Lân.
"Long Lăn Vân, cô có ý gì? Tiểu sư đệ gì? Diệp Hi Hòa kia có liên quan gì tới cô?" Phong Dục Lân cau mày hỏi.
"Không sai! Hản là sư đệ của tôi, tôi cũng có thể nói rõ với các người, sau này hắn chính là người đàn ông của tôi."
"Cho nên các người thử động đến hắn một chút coil Các người phải hỏi trước xem Long Lăn Vân tôi có đồng ý hay không đãt"
Nghe nói như vậy, mọi người ở đây đều giật mình khiếp sợ.
Không ai có thể ngờ Long Lăng Vân có thể nói ra lời khiến người nghe sợ hãi như thế.
Sư đệ gì thì thôi, quan trọng còn là đàn ông của cô ấy?
Phải biết thanh danh Long Lăng Vân vang vọng Giang Đông, ai không biết cô ấy là nữ chiến thần xinh đẹp không những không ai địch lại mà còn có thực lực siêu nhiên.
Không chỉ thân phận của cô ấy, chỉ nói về vẻ đẹp của cô ấy, người theo đuổi cô ấy có thể xếp vòng quanh toàn bộ lãnh thổ Giang Đông ba vòng.
Càng không nói đến còn có những cậu chủ giàu có của Long Đô đều muốn theo đuổi cô ấy, quỳ liếm cô ấy, nhưng cho tới nay cô ấy đều xem thường, cao ngạo lạnh lùng như tuyết.
Bây giờ cô ấy nói một thiếu gia tầng lớp thấp kém cửa nát nhà tan, không có danh tiếng gì của Tân Hải là đàn ông của cô ấy.
"Long Lăng Vân, cô cố ý lòe thiên hạ sao? Tôi mặc kệ Diệp Hi Hòa kia là sư đệ gì của cô hay có liên quan gì tới cô thì bây giờ chuyện hắn làm ra cần phải chịu trừng phạt. Xem như vì đại cục, tôi cũng phải xử phạt hắn theo. pháp luật ở mức cao nhất." Phong Dục Lân lạnh lùng nói.
"Phong Dục Lân, anh bớt nói nhảm." Long Lăng Vân mạnh mế nói: "Sư đệ tôi chỉ giết mấy chó Nhật Bản, diệt mấy thằng tây lông của nước Anh, xem anh sợ kìa, anh lo mông của mình ngồi không vững sao?”
"Tôi vẫn nói câu đó, ai dám động vào sư đệ tôi thì hãy hỏi xem Long Lăng Vân tôi có đồng ý không đã, hôm nay tôi sẽ bảo vệ hắn."
"Đừng nói làm ra chút chuyện nhỏ đó, cho dù hắn chọc thủng trời thì tôi cũng giúp hắn gánh, các người không phục à?"
"Long Lăng Vân, cô!"
Phong Dục Lân nghe giọng điệu Long Lăng Vân ngang ngược bá đạo như thế thì không nhịn được mà nổi giận.
Nhưng mà gã ta không có gan thật, gã ta lướt qua Long Lăng Vân, trực tiếp ra tay với Diệp Hi Hòa.
Nếu như vậy gã ta cũng không cần tránh Long Lăng Vân khi họp mặt nữa nhỉ?
"Tôi cái gì tôi? Phong Dục Lân, bớt giả vờ giả vịt đi, không phục thì so với tôi xem nào? Lần trước chưa có đánh anh răng rơi đầy đất nhỉ? Đồ con rùa rụt đầu, ức hiếp sư đệ của bà, anh là cái thá gì?"
Phong Dục Lân há miệng nhưng không nói ra được lời nào.
Mười chín vị Chiến Thần vừa nhấc tay cũng nghẹn đến đỏ mặt, mặc dù bọn họ biết Long Lăn Vân và Phong Dục Lân cãi nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng lúc này đây lại công khai trở mặt.
Chỉ vì vị tiểu sư đệ kia của cô ấy sao?
Có điều mặc dù Long Lăng Vân lấy sức một người trấn áp mệnh lệnh của bộ Chiến Thần, nhưng không thể không nói bản thân cô ấy cũng đã rơi vào một phiền toái lớn.
Nếu như Phong Dục Lân báo lên, cô ấy chính là không có kỷ luật quân sự, tất nhiên sẽ không chịu nổi.
Nhưng đương nhiên Long Lăng Vân không để ý việc này, đối với cô ấy mà nói thì không có gì quan trọng hơn tiểu sư đệ.
Để bảo vệ Diệp Hi Hòa, cô ấy sẽ không nhường dù chỉ là một bước.
Mắt thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, đúng lúc này bỗng nhiên Long Lăng Vân nhận được một cú điện thoại.
Sau khi cô ấy nghe mấy câu thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Anh nói cái gì?"