Tiêu rồi!
Nghe người đẹp lạnh lùng nói người kia đang rất tức giận, Tôn Quốc Lệ bị dọa sắp khóc, sống lưng lạnh toát, hối hận vô cùng.
Đúng là oan uổng quá đi mất, lúc đó ông ta thật sự không biết quan hệ giữa Diệp Hi Hòa và người kia lại thân thiết đến vậy, hơn nữa trong hồ sơ lý lịch của Diệp Hi Hòa cũng đâu đề cập tới chỉ tiết này.
“Rõ! Tôi lập tức dẫn cô tới đó ngay!”
Dù cổ vẫn còn đang dựng cả da gà da vịt, Tôn Quốc Lệ vẫn nhanh nhẹn dẫn đường cho người đẹp lạnh lùng đi thẳng về phía ngục giam.
“Ngục giam? Thượng úy Tôn, không phải ông nói chỉ dẫn người về điều tra thôi sao? Sao lại nhốt vào ngục thế này? Giỏi lắm, tôi nhất định sẽ báo cáo chỉ tiết chuyện này cho người đó biết!"
Hiện tại, người đẹp lạnh lùng sắp nổ tung thật rồi, tới cả giọng điệu cũng để lộ ra sự căm hận đến tận xương tuỷ.
Tôn Quốc Lệ khóc không ra nước mắt, bị dọa tới độ hai chân run bần bật, khó khăn lắm mới lết tới được trước phòng giam nhốt Diệp Hi Hòa. Lúc này, ông ta phát hiện Diệp Hi Hòa vẫn còn đang làm quen với hoàn cảnh mới, mông còn ngồi chưa ấm chỗ nữa.
“Diệp, Diệp thiếu gia...” Tôn Quốc Lệ chầm chậm chạy lại gần: “Tôi tới thả cậu ra đây, cậu thấy đấy, chuyện ầm ï lần này chỉ là một lần lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương*, hiểu lầm cả thôi. Cậu chẳng qua là giết chết mấy tên Nhật Bản thôi, chúng tội ác tày đình, có chết cũng chưa đền hết tội, đều do tôi quá sơ xuất, cậu là anh hùng dân tộc, thế mà tôi còn dám bắt cậu đi...
*Đây là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”, tạm dịch: lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình, ý nhắc tới hoàn cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.
Ông ta luống cuống lôi chìa khóa ra, vội vàng mở tung cửa phòng giam.
Diệp Hi Hòa vẫn ngồi yên bên trong, không thèm động đậy lấy một ly, giễu cợt: “Thượng úy à, lần trước ông đâu có nói như vậy.”
“Diệp thiếu gia, là tôi sai, là do tôi đáng chết! Tôi cũng bị người khác che mắt thôi ạ, chuyện lần đó còn truyền tới tai cấp trên, khiến tôi hoảng loạn quá nên mới đưa ra quyết định sai lầm, người xưa thường nói đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin cậu đừng để bụng chuyện này mà bỏ qua cho tôi với...”
Tôn Quốc Lệ bước tới trước người Diệp Hi Hòa, trên mặt để lộ biểu cảm nịnh nọt, chỉ thiếu không tự tát mình tạ tội nữa thôi!
Diệp Hi Hòa lườm tên thượng úy đáng ghét này một cái, sau đó hướng mắt về phía bóng dáng lạnh lùng xinh đẹp kia.
Về phần đối phương, khi đối diện với Diệp Hi Hòa, trông cô ấy có vẻ rất cung kính, nghiêm trang, hơn hẳn gã đàn ông kia nhiều!
“Diệp thiếu gia, tôi là sĩ quan phụ tá bên cạnh người đó, cô ấy chuyên môn sai tôi tới đây để đón cậu ra ngoài, thời gian qua cậu đã chịu khổ nhiều rồi, nhưng xin cậu cứ yên tâm, tôi chắc chăn sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng về chuyện này, tất cả những con sâu mọt dám lạm dụng chức quyền kia đều sẽ bị xét xử theo điều luật của quân đội hết, hơn nữa khả năng cao là sẽ bị đưa thẳng lên tòa án quân sự!”
Bộp!
Vừa nghe thấy vậy, Tôn Quốc Lệ tức khắc quỳ rạp xuống đất, lệ rơi đầy mặt, run như cầy sấy.
Bất kể là số tiền hối lộ do ông ta lợi dụng chức quyền để kiếm trác, hay chuyện nuôi vợ nhỏ bên ngoài, dù là chuyện nào, một khi bại lộ cũng đều sẽ đẩy ông ta vào con đường chết, bị tước quân tịch chỉ là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn có thể chết rục trong tù...
“Thủ trưởng, xin tha mạng! Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi mà!”
Ông ta ra sức dập đầu tạ tội với người đẹp lạnh lùng.
“Quỳ lạy tôi làm gì? Chẳng lẽ chính ông còn không biết bản thân đã đắc tội với ai sao? Nếu hôm nay Diệp thiếu gia không chịu tha thứ cho ông, không muốn rời khỏi phòng giam này, vậy tôi dám chắc, cả gia đình ông cũng sẽ bị kéo xuống nước theo đấy! Ông cũng biết luật pháp trong quân đội đâu có giống luật pháp bên ngoài, vì nó còn có thứ gọi là tội liên đới nữa!”
Ẩm!