Hai ba con lần nào cũng gặp nhau là đấu khẩu. Ăn xong anh gọi Hà Minh đưa con trai mình đi học còn anh ở nhà chăm sóc vợ anh.
- Alo Lão đại à?
- Đến đưa con trai tôi đi học.
- Anh ơi. có thể đổi người khác không anh?
- Mỗi việc đưa đi học cần gì phải đổi hả?
Anh không biết là mỗi việc đi học của con trai anh là lỗi ám ảnh với Hà Minh.
- Sếp ơi. anh thà giết em đi còn hơn là đưa con trai anh đi học.
- Bánh Bao nhà tôi nó ngoan mà.
- Ối mẹ ơi. Con khóc cha thương nhà anh đó à sếp. Em xin phép không lấy lương tháng này. Chào sếp.
- Ơ... cậu dám tắt điện thoại.
Hà Minh khóc không ra tiếng luôn, đời anh đúng là nhục khi xin vào tập đoàn Từ Thị. Chắc anh phải nộp đơn xin việc khác thôi.
Từ Niêm nhìn màn hình điện thoại lại nhìn Bánh Bao, anh như đang tìm câu trả lời từ bé.
- Baba nhìn con làm gì?
- Con làm gì thư kí Hà Minh mau nói cho ta nghe?
- À... cái chú thư kí của baba á? con có làm gì đâu chỉ là bắt chú ấy cõng con đi học và chạy làm ngựa trên đường và còn nhổ ít tóc chú ấy cho vui và...
- Dừng dừng lại ngay... con làm ta thực sự thấy mình vô phúc rồi.
Từ Niêm nhắm mắt và tay đỡ chán, anh nghĩ sao anh số lại nhọ vậy sinh được thằng con thông minh, nhanh nhẹn nhưng mà nó lại nhanh quá làm ai cũng sợ. Đang không biết làm gì thì lần nữa điện thoại của Tú Nhi reo lên. Vì sợ cô thức giấc dậy lên anh đã nghe điện thoại giúp cô.
- Alo xin chào.
- Xin chào anh. Tôi gọi điện từ nhà trường thông báo một chút về kết quả học tập con anh vì lần trước gia đình không có đến họp phụ huynh.
- Dạ vâng cô giáo.
- Dạ vâng. Con trai anh cái gì cũng nhất
Nghe đến đây lỗi lòng phụ huynh như anh cảm thấy mát hết lòng và dạ luôn. Anh mỉm cười nhìn con trai và xoa đầu nó như động viên tinh thần.
- Vâng con tôi mà lại, thông minh giống tôi mà.
- Vậy hóa ra là gen di truyền nhà anh ạ. Ca này chúng tôi khó dậy quá.
- Cô giáo à, tôi không có ý đó mà. Cháu nó vẫn cần cô dậy bảo thêm.
- Chúng tôi thực sự bất lực với con trai anh. Học thì kém nhất lớp, nghịch cũng nhất lớp luôn, cãi cô cũng nhất lớp luôn, đánh nhau cũng giỏi nhất và hack cả hệ thống điểm nhà trường nhất. Chúng tôi xin phép từ chối nhận học sinh này, mong bố mẹ dậy bảo cháu thêm và tìm trường khác phù hợp với cháu giúp ạ.
- Này... cô... này...
Từ Niêm nghe xong muốn xỉu luôn, sao cái gì cũng nhất từ dưới lên vậy. Anh hồi xưa có học kém đến vậy đâu nhỉ? Mà rõ ràng nhóc nhà anh rất thông minh cơ mà.
Quách Thâm định chạy luôn vì nghe lời giáo viên vừa nói. May thay Từ Niêm nhanh mắt mà xách áo cậu lên và gằn từng chữ một.
- Quách Thâm.... Vậy là sao?
- Baba nghe con giải thích đã.
- Đừng có lươn đấy nhé. Baba biết thừa tính con rồi.
- Ba à. Vấn đề học này con cũng thấy lạ à. Con cứ nghe tai trái nó lại ra tai phải và não con không trữ được mấy thứ đó à. Con nghĩ chắc do gen baba bị khuyết mất gen học tốt lại thừa gen học kém cho con. Đúng là tại baba hết đó, ai bảo trước khi baba bỏ nòng nọc cho mẹ mà baba không kiểm tra giúp con có tốt không?
- Ý con là tại baba sao?
- Còn gì nữa baba. Nếu không có baba sao có con nên lỗi này tại baba 100% rồi còn gì.
Từ Niêm không thể chịu đựng được thằng con mình nữa rồi. anh ôm ngực mà tức muốn ngất luôn tại chỗ cho đầu đỡ đau. Sao anh có thể sinh ra nó chứ.
- Con... Được rồi chờ mẹ con dậy xem mami con dậy con thế nào. Ta đến bất lực.
Anh không thèm để ý nhóc nữa mà vào phòng xem vợ anh tỉnh dậy chưa? Anh không rảnh quan tâm chồng đứa khác nữa.
- Tú Nhi em tỉnh rồi à.
- Em muốn đi vệ sinh. Tại anh đó.
- Đề anh đưa em đi.
Anh giúp cô xong anh bế cô xuống dưới nhà. Cô nhìn thấy Bánh Bao đang ngồi ghế sofa và nhìn đồng hồ đã muộn giờ học sao nhóc vẫn ở đây.
- anh sao không đưa con đến trường vậy?
- Bị đuổi học rồi còn đâu mà đưa đi.
- Hả?
Tú Nhi bảo anh đặt cô xuống và cô đến chỗ Quách Thâm. Nhóc vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra và còn đang ăn táo. Tú Nhi tiến đến nhẽo tai cậu nhấc lên.
" Á... mami đau con?"
- Khai mau ở trường làm những việc gì rồi.
- Tại baba ấy đâu phải tại con?
Ánh mắt hình viên đạn hướng về Từ Niêm. Anh vội vàng xua tay giải thích như lời giáo viên nói.
- Con học kém sao lại tại baba con.
- Con hỏi mẹ nhé. Con do ai sinh ra?
- Ta và baba con sinh ra.
- Thế đó có phải do hai người không? Nếu gen hai người tốt thì sẽ giúp con học tốt. Cái này lỗi hai người không phải con.
Từ Niêm tức giận đi vùng quanh bàn còn Tú Nhi cô đến ngố luôn cái triết lí của thằng con mình.
- Con còn dám đỗ lỗi cho chúng ta à. Ta học rất giỏi và mẹ con cũng thế? liệu có nhầm con người khác không ta?
Quách Thâm nghe baba mình nói vậy thì cậu cười lớn vì baba mình sắp trúng đạn.
- Anh nhìn mặt nó với mặt anh có điểm gì không giống không? Hai cha con nhà các người tốt nhất ra quỳ cửa cho tôi. Khi nào nhận ra lỗi lầm thì đứng dậy.
Thánh chỉ ban ra hai cha con Từ Niêm bước ra cửa và quỳ gối xuống đất nhưng vẫn không quên cà khịa nhau.
- Baba đúng là mắt kém thật, sao lại nhìn trúng con sư tử cái kia vậy?
- Còn dám nói vậy sao? tự dưng ta phải chịu tội cùng con đấy. Đúng là trâu bò oánh nhau ruồi muối cũng chết theo.
- Nếu baba không nhìn trúng mami thì giờ cha con mình không phải quỳ ở đây rồi.
Tú Nhi vẫn thấy hai cha con nhà này không nghiêm túc thì cô cầm roi đi ra và quát.
- Còn không nghiêm túc sao? Trưa không được ăn cơm nữa.
- May sáng con ăn no rồi, có nhịn bữa tối cũng không sao. hì
Mỗi anh là mặt mếu máo thôi vì sáng có được miếng nào vào bụng đâu. Anh đúng là có phúc lớn mới sinh ra nghiệt chủng báo hiếu anh vậy.
- Con đó, lần sau học hành nghiêm túc cho baba nhờ chút. Còn thay ta gánh vác Từ Thị nữa.
- Con vẫn nghiêm túc mà. Con vì nói cô giáo giảng bài sai nên bị cô giáo cho điểm kém.
- Cô giáo giảng bài nào sai con nói baba nghe xem.