Vô Thời Hạn

Chương 6: Rất rất yêu




Lại một buổi chiều, Tiêu Lam tan ca về nhà, gọi với vào trong như thường lệ: “A Cẩn, anh về rồi!”

Sau đó, anh đặt chìa khóa ngay ngắn ở chỗ gần cửa, cẩn thận cất đôi giày thay ra vào trong tủ để giày.

Một chiếc đầu ngó ra từ phòng bếp, trông thấy hành động của Tiêu Lam thì tủm tỉm cười, khen anh: “Giỏi quá!”

“Vợ ơi!” Tiêu Lam hớn hở đi tới, ôm lấy Cố Cẩn rồi “chụt” một cái.

Cố Cẩn bật cười: “Đừng nghịch, món cuối rồi đây, em xào xong là chúng ta có thể ăn cơm rồi. Hôm nay có món cà tím om mà anh thích nhất đấy!”

“Bà xã tốt quá đi. Để anh giúp em.” Tiêu Lam cũng xắn tay áo, chuẩn bị góp hết sức mình.

Cố Cẩn bảo: “Thế anh bê đồ ăn ra bàn đi, rồi lấy bát đũa nữa.”

“Vâng thưa bà xã!”



Trên bàn cơm, Tiêu Lam vui vẻ chia sẻ những chuyện lúc đi làm của anh, giọng điệu cực kỳ đắc ý: “Vợ ơi, anh thăng chức rồi, lương tháng hai mươi ngàn đó! Lúc trước không phải em nói có nhà hàng kiểu Pháp nào ngon lắm sao? Ngày nghỉ tiếp theo chúng ta đi đi, anh mời!”

Cố Cẩn mỉm cười ấm áp, cũng mừng cho anh: “A Lam giỏi quá đi. Nghe theo lời A Lam, lần sau chúng ta đi ăn nào.”

“Ha ha, sao em nói cứ như dỗ trẻ con thế.”

“Vậy sao? Đâu có đâu… Để em kể anh nghe, chị tiếp viên trưởng lúc trước của chúng ta sinh rồi đó, là bé gái.”

Tiêu Lam nói: “Con gái tốt. Lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp như mẹ nó…. Đương nhiên vợ anh là đẹp nhất rồi!”

Hai người họ vừa ăn cơm vừa cười nói rôm rả. Ăn xong, Tiêu Lam chủ động dọn dẹp bát đĩa đem đi rửa, để Cố Cẩn ngồi ở sofa nghỉ ngơi.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Tiêu Lam lau nước trên tay rồi đi ra mở cửa. Là một anh chàng giao hàng, cầm một chiếc bánh ga-tô đưa qua và bảo: “Chào anh, đây là bánh ga-tô anh đặt.”

Tiêu Lam ngơ ngác nhận lấy.

Anh chàng giao hàng nhanh chóng đóng cửa lại, đi giao đơn hàng tiếp theo.

“A Cẩn… Cái này?” Tiêu Lâm vẫn rất ngơ ngác đi vào phòng khách, để bánh ga-tô lên bàn.

Cố Cẩn nhìn anh, thấy buồn cười: “Anh quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”

“Hả?” Tiêu Lam vội lấy điện thoại ra, “Hôm nay là 17 tháng 3… A! Hôm nay là ngày kỷ niệm cưới!”



“Đúng rồi đó.” Cố Cẩn bật cười.

Tiêu Lam hơi ngượng ngùng, xấu hổ gãi đầu, bảo: “Xin lỗi bà xã, anh bận quá nên quên mất, không chuẩn bị quà kỷ niệm ngày cưới rồi… Hay là chúng ta đi dạo một vòng, mua quà cho em?”

Cố Cẩn mỉm cười: “Anh đi làm cả ngày đã mệt lắm rồi, không ra ngoài dạo đâu. Chúng ta vừa ăn bánh ga-tô vừa xem phim đi.”

“Được.” Tiêu Lam đương nhiên là đồng ý, sau đó nhân lúc cắt bánh ga-tô, lén gửi một bao lì xì lớn cho Cố Cẩn.

Bánh ga-tô là vị pho mai việt quất mà Tiêu Lam thích nhất.

Cố Cẩn lúc nào cũng vậy, luôn suy nghĩ, quan tâm tới Tiêu Lam, mười năm như một.

Tối đến, hai người cuộn tròn trên sofa, vừa ăn bánh ga-tô vừa xem phim, thi thoảng lại bàn luận về tình tiết bộ phim, cực kỳ ấm cúng.

Tiêu Lam nắm lấy tay Cố Cẩn, cặp nhẫn trên ngón áp út của hai người xa hoa và sang trọng, trông cực kỳ xứng đôi. Trong lòng anh vô cùng thỏa mãn, cuộc sống bình thản mà đẹp đẽ này đã đủ khiến anh thỏa mãn lắm rồi.

“Cố Cẩn.” Tiêu Lam gọi tên cậu.

“Hửm?” Cố Cẩn quay đầu lại, không hiểu.

Tiêu Lam nhoẻn miệng cười: “Cố Cẩn, anh yêu em, rất rất yêu em. Cả đời này anh chỉ yêu mình em.”

Cố Cẩn bật cười: “Không phải lúc đám cưới anh đã nói rồi sao?” Cậu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tiêu Lam, em cũng yêu anh, rất rất yêu anh. Cả đời này em chỉ yêu mình anh. Được lấy anh em không còn gì phải hối tiếc cả.”

Tiêu Lam ôm lấy Cố Cẩn, môi cười rạng rỡ.

Dung Khiết nhìn người trong phòng qua khe cửa. Anh đang ngồi trên giường, hai tay dường như cầm thứ gì đó, động tác rất dịu dàng. Ánh tà dương chiếu lên mặt anh, có thể thấy rõ ánh mắt anh tuy trống rỗng vô hồn nhưng lại đong đầy tình cảm, cũng như rất đỗi hạnh phúc và thư thái.

Cả căn phòng trắng tinh, trên người anh cũng đang mặc bộ quần áo trắng của bệnh viện.

“Nếu cơ trưởng Cố còn sống, hai người họ hẳn là sẽ rất hạnh phúc, có khi còn kết hôn rồi. Bọn họ là hai người xứng đôi nhất mà em từng biết.” Trong lòng Dung Khiết có phần xót xa.

Cô làm việc tại tháp chỉ huy ba năm, quen biết Tiêu Lam ba năm, biết anh yêu Cố Cẩn tới nhường nào. Mỗi lần nhắc tới Cố Cẩn, Tiêu Lam đều sẽ mỉm cười thật dịu dàng, đôi mắt dường như bừng sáng.

Cô gái bên cạnh cô khẽ thở dài, ôm lấy vai cô, nhẹ vỗ lưng cô an ủi.

Dung Khiết ổn định lại cảm xúc rồi hai người họ đi khỏi nơi đó.

Trên cánh cửa lớn màu trắng có treo tấm biển – Bệnh viện tâm thần thành phố M.