“Hả? Vũ Văn Hạo định khiêu chiến Cơ Ngân?”
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu, nếu như ta bị kẻ khác kích nổ thì ta cũng sẽ đi khiêu chiến rồi đánh chết kẻ đó”.
“Cái tên đi cửa sau đó chỉ sợ trốn không khỏi!”
Thiên Tông vào sáng sớm vô cùng náo nhiệt, nơi nào có người tụ tập thì nơi đó có tiếng bàn luận, bọn họ đều đang bàn luận về cái tên đi cửa sau kia, có rất nhiều người đang chờ xem hắn làm trò hề, Thiên Tông là nơi nào chứ, hắn nghĩ chỉ cần bước được một chân vào Thiên Tông thì có thể cá chép hóa rồng hay sao?
“Nhàn rỗi không có việc gì làm, không thể không xem một chút”.
Có không ít đệ tử nhàn rỗi đã tụ tập phía trước diễn võ đài.
Mà trên diễn võ đài cũng đã có không ít người đang tập trung chờ đợi, thiếu thành chủ thành Xích Dương Vũ Văn Hạo đã chờ sẵn ở đó, khí thế hiên ngang, hai mắt nhắm lại, người không biết nhìn vào có khi còn tưởng rằng hắn ta là một người tu tiên.
Bộ y phục màu tím của hắn ta đang bay phấp phới, mái tóc dài của hắn ta cũng tung bay trong gió.
Bộ dáng của hắn ta rất có khí chất ngọc thụ lâm phong, chính là hình mẫu mà rất nhiều nữ đệ tử yêu thích.
“Cái tên đó e rằng sẽ không đến đâu”.
“Trên diễn võ đài không thể dùng đến bùa nổ, một tên nhãi nhép cảnh giới Chân Linh thì có thể làm được gì chứ?”
“Hắn mà đến thì chắc chắn sẽ bị đánh bầm dập”.
Ở đây có biết bao nhiêu cái miệng, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra cùng một ý.
Trên diễn võ đài cấm sử dụng bùa nổ, bọn họ đều cảm thấy bài tẩy của Triệu Bân chẳng qua cũng chỉ có bùa nổ, nếu lên diễn võ đài thì với thực lực của hắn chắc chắn sẽ bị treo lên đánh tơi tả, bởi vì Chân Linh so với Huyền Dương có sự chênh lệch thực lực rất lớn.
Vũ Văn Hạo đã đến nhưng Triệu Bân thì không thấy đâu.
Người ở đỉnh Tử Trúc thì vẫn đang ngồi thản nhiên trước bàn ăn cơm.
Hành động này của hắn như đang muốn nói: chờ ta ăn no rồi thì ta sẽ đến đánh chết ngươi!
“Nghe ta nói này, sư đệ nhất định không được đi”.
Mục Thanh Hàn nhắc nhở một tiếng, mà Vân Yên cũng có ý như vậy.
Triệu Bân liên tục gật đầu, ý bảo sẽ không ra trận, nhưng vừa đặt bát cơm xuống thì hắn đã đi thẳng xuống núi.
“Ngươi…”
Mục Thanh Hàn cũng đặt bát đũa xuống, một đường đuổi theo hắn.
Vân Yên không đứng dậy cũng không ngăn cản nữa, để cho tiểu đồ nhi chịu đau khổ một chút cũng có chỗ tốt.
“Đến rồi, cái tên đó đến rồi!”
Tại diễn võ đài lại bắt đầu nổi lên một trận ồn ào.
Ai cũng tưởng rằng Triệu Bân sẽ không đến, nhưng tên nhóc đó đã đến rồi, còn có sư tỷ của hắn đi theo phía sau nữa.
Khi bọn họ đến, đám người ồn ào kia cũng nép qua nhường đường.
“Ngươi không đánh lại hắn ta đâu sư đệ”, Mục Thanh Hàn lúc này vẫn đang khuyên nhủ, nếu như hắn lên đài, lỡ như Vũ Văn Hạo ra tay giết hắn thì Giới Luật Đường cũng không có quyền hỏi đến, dù sao đây chính là diễn võ đài, là nơi luận võ và cũng là nơi giải quyết những ân oán sinh tử.
“Đánh không lại thì bỏ chạy là được!”, Triệu Bân cười nói.
Mục Thanh Hàn không ngăn hắn lại được, nàng ta nhìn sang Vũ Văn Hạo, rồi lại nhìn thấy Nghiêm Khang, Ngụy Đằng và đám vây cánh của hắn ta cũng đang ở đó, hiển nhiên là bọn chúng không hề có ý tốt gì khi đến đây.