Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1040




Đương nhiên là Mục Thanh Hàn không tin, nàng ta liếc mắt một cái rồi bỏ đi, nhưng đi được hai, ba bước rồi nàng ta lại quay trở về nói: “Phải rồi, lão sư bá Trần Huyền bảo ta hỏi ngươi là ngươi còn hàng không?”

Nàng ta nói xong thì hỏi với vẻ thăm dò: “Hàng gì vậy?”

“Hàng Tết!”, câu trả lời của Triệu Bân khá là sang chảnh.

Có vài loại hàng, chỉ cần mình sư phụ hắn biết là được rồi, nhưng với sư tỷ của hắn, tốt hơn là không nên để nàng ta biết,

Mục Thanh Hàn liếc Triệu Bân một cái rồi mới quay người bỏ đi.

Triệu Bân ở phía sau than thở: “Làm người thì có thực lực mạnh mới tốt!”

Đương nhiên câu đó là nói cho sư phụ Vân Yên nghe, làm dáng thôi là được, còn muốn treo ta đến lúc nào nữa? Địa Tạng đỉnh cao thì giỏi lắm sao? Nếu như chúng ta cùng cấp, cùng tu vi thì nhất định ta sẽ treo cô lên cây.

Đương nhiên Mục Thanh Hàn cũng nghe thấy câu nói đó nên che miệng cười thầm.

Vân Yên thì tỏ ra mọi chuyện không liên quan tới mình, chỉ nhàn nhã ngồi trong đình đọc sách.

“Cũng phải trách ta!”, Triệu Bân gục đầu xuống.



Nếu thể hiện thực lực ra từ sớm thì đâu gặp phải chuyện vớ vẩn này, nếu cho thấy năng lực bản thân thì dù không muốn xuống núi, chắc Vân Yên cũng sẽ đá hắn xuống: Nhà hết gạo nấu rồi, xuống mãi võ kiếm ít tiền đi!

Đáng tiếc, giờ hắn lải nhải suốt cả ngày, Vân Yên cũng không tin.

Không tin cũng không sao, nhưng hắn vẫn phải bị treo ở đó.

Nếu như Nguyệt Thần tỉnh thì nhất định sẽ không nhịn được mà xuýt xoa: Vệ Xuyên trợn mắt đợi cả một ngày, đợi đánh Triệu Bân nhưng lại không ai tới, còn Triệu Bân bị treo cả một ngày, cũng muốn đập Vệ Xuyên nhưng lại không đi được.

Mối hận cả đời cũng chỉ thế mà thôi.

Rõ ràng muốn đánh nhau mà ai kia lại không cho cơ hội.

Bỗng nhiên, dây thừng lỏng ra, cuối cùng Triệu Bân cũng được thả xuống.

Soạt!

Hắn vừa mới đáp đất là đã chạy biến không thấy tăm hơi.

Trời vẫn còn sáng, không chừng Vệ Xuyên vẫn còn ở đó.



Đáng tiếc, đài đấu võ không còn một ai nữa

“Vệ Xuyên, đến đánh nhau đi!”

Triệu Bân cao ngạo hét lớn lên.

Đến muộn cũng không sao, đánh lại là được.

Rất nhiều người đi ngang qua, cũng có rất nhiều người nghe thấy, họ nhướng mày rồi tụ lại.

“Chà, cuối cùng thì con rùa rụt cổ cũng xuất hiện rồi!”

Giống như những gì Triệu Bân dự đoán, các sư huynh thật sự đã đặt biệt danh đó cho hắn.

“Vệ Xuyên, ra đấu đi!”, Triệu Bân không quan tâm, tranh thủ đánh cho xong còn kịp về ăn cơm tối nữa.

“Đừng hét nữa!”, có người cười khinh bỉ và nói: “Cơ Ngân, ngươi cũng biết lựa thời gian thật đấy!”

“Ý gì hả?”, Triệu Bân liếc mắt nhìn người đó.