Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1282




Giây phút đó, cả hội trường bỗng im lặng.

Cũng chính vào lúc đó, những người bên ngoài cửa đều đưa mắt nhìn về phía Man Đằng.

Vẫn giống như trước đây, ánh mắt của các thanh niên khi nhìn Man Đằng đều rất kỳ lạ: Trong trận đấu có sự tham gia của Sở Vô Sương mà ngươi cũng dám ném đồ lên sàn đấu, gan thật mà, có biết là tính khí của Sở Vô Sương rất tệ không? Cô ta sẽ đập ngươi thành tro ngay và luôn đấy!

“Sao bọn họ lại nhìn ta như thế?”, Man Đằng gãi đầu.

“Đừng đùa nữa, ta không thân với ngươi”, Kiếm Nam tự giác né ra, tất cả hành động của hắn ta đều nói lên một điều: Đừng hiểu nhầm, ta thật sự không quen biết với tên to con này!

“Đàn ông thối”.

“Không biết xấu hổ”.

Các đệ tử nữ lên tiếng mắng, ánh mắt đều tóe lửa.

Nhìn sang các trưởng lão nữ thì thấy mặt mày ai cũng cực kỳ khó coi, đặc biệt là sư phụ của Sở Vô Sương.

“Đừng mắng người thế chứ!”, Man Đằng ngây mặt ra.



“Vậy là sao?”. Các trưởng lão và đệ tử nội môn đến sau đều không hiểu đang có chuyện gì, chẳng phải tên to con đó chỉ cho mượn binh khí thôi sao? Có cần phải như vậy không? Sao lại còn bị mắng thế kia? Lẽ nào đó là một loại binh khí cực kỳ mạnh mẽ, có thần uy đáng sợ sao?

“Lúc mọi người chưa đến thì có người không cư xử theo võ đức ở đây”.

Lão Huyền Sơn vuốt râu, giải thích một câu đầy ẩn ý.

Ông già đó vừa nói vừa liếc mắt qua Triệu Bân, người không nói võ đức chính là tên đó.

Vì cú đá đó của hắn đã tạo ra một lề thói xấu.

“Liên quan gì đến ta!”, mặt Triệu Bân hơi sầm xuống, đừng có chuyện gì cũng đổ cho ta.

“Nghĩa là sao?”, người trong môn phái vẫn không hiểu, nói rõ ràng ra đi chứ.

“Ngươi như thế là chơi không đẹp lắm đâu”, Tô Vũ nói lời thật lòng.

“Ta giỏi chịu đòn”, Tư Không Kiếm Nam nói câu đó vô cùng nhỏ.

“Lát nữa tên đó sẽ đánh chết ngươi”.

“Ta cũng chịu được đòn”.



“Lạnh quá”. Man Đằng run lên, giờ hắn ta mới để ý thấy Sở Vô Sương ở trên sàn đấu đã liếc mắt xuống rồi. Cô ta đang nhìn hắn ta với ánh mắt lạnh lùng và buốt giá, khiến cả người hắn ta run lên cầm cập.

“Ta chỉ cho mượn binh khí thôi, đừng nhỏ mọn thế chứ”. Man Đằng bất giác ho gượng gạo, đến giờ hắn ta cũng không biết lang nha bổng của mình đại diện cho ý nghĩa gì, càng không biết mình đang lảng vảng trước quỷ môn quan, chỉ biết ánh mắt Sở Vô Sương nhìn hắn ta không bình thường mà thôi.

“Bắt đầu”.

Ngô Huyền Thông tằng hắng để kết thúc sự lộn xộn trong sân.

Đến giờ thì những người đang nhìn Man Đằng mới đồng loạt hướng mắt về sàn đấu.

Cái đầu trọc nhỏ của Vô Niệm vẫn bóng loáng, sáng lóa như vậy.

Có điều, sáng thế nào cũng không sáng bằng Sở Vô Sương, cô ta mới thực sự chói lóa, ánh sáng lóe lên khắp cơ thể, đầy màu sắc kỳ lạ. Cô ta đứng ở giữa, cảm giác rất thần tiên.

“Mở!”

Vô Niệm hét lớn lên một tiếng, giữa trán xuất hiện một hoa văn cổ.

Hắn ta đã dùng đến một cấm pháp, cấm pháp có thể gia tăng sức chiến đấu lên mức cao nhất, khí thế tăng một mạch lên đến mức cao nhất, những luồng khí huyết vốn dĩ vẫn hiền hòa cũng vì vậy mà trở nên vô cùng điên loạn. Rõ ràng hắn ta là một con người nhưng lại có vẻ như một con thú hoang dại, bên trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh thần bí và đang dần dần hồi phục.