Nguyệt Thần không nói lời nào, liếc nhìn Triệu Bân: Những gì bà đây truyền cho ngươi còn ít à? Độn thổ không dùng được? Xuyên tường vô dụng à? Bước Thần Phong không nhanh sao? Hay là thánh pháp chiến đấu không đủ bá đạo, một võ tu nhỏ mà học nhiều như thế dùng được hết sao?
“Đợi đến ngày ta bị tuyệt sát rồi thì ngươi sẽ thầm mừng nhỉ!”
Triệu Bân bĩu môi, có chuyện gì thì cô cũng không chạy được đâu, cô chẳng hiểu chuyện gì hết!
Nguyệt Thần không thèm đáp lại lời hắn.
Làm sư phụ ấy mà! Phải để đệ tử chịu chút khổ sở, rèn luyện giữa lằn ranh sống chết mới có thể trở nên thành thục được. Điều hắn muốn là tâm cảnh đó, cứ từ từ thôi.
Triệu Bân không cho là thế, hắn lấy thuật ngự kiếm ra.
Pháp thuật này không khó học, trên thân kiếm có dấu ấn cấm chế, phối hợp nhuần nhuyễn với thủ quyết thì tốt, còn có thể bay bao xa, có thể phát huy uy lực mạnh cỡ nào thì còn phải tùy thuộc vào cách điều khiển kiếm. Thực lực đủ mạnh thì một kiếm bình thường cũng có thể làm đổ cả núi non cách đó hàng ngàn trượng, nếu nền móng không đủ, e là chẳng thể chém đứt nổi cả ngọn cỏ nhỏ.
Dưới ánh trăng, hắn đốt lửa lên, sau đó chất thêm củi vào.
Hắn cầm cuốn sách cổ ghi chép thuật ngự kiếm lên, vùi đầu say mê đọc, thỉnh thoảng lại giơ tay lên luyện tập động tác như thủ quyết, kết ấn, thi thuật. Đây là điều mà hắn phải chú ý, cách ấn, chân nguyên, thủ quyết, phải phối hợp hoàn hảo mới được.
Pháp này cũng liên quan đến lực tinh thần.
Tinh thần ở cấp bậc càng cao thì càng dễ khống chế được kiếm, nói trắng ra là nền tảng.
Hắn nghĩ thuật ngự kiếm này không hoàn chỉnh.
Nói cách khác, đây là bản chỉnh sửa, không phải là thuật ngự kiếm chân chính.
Đọc đến đây, hắn liếc nhìn Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần biết vẻ mặt này của hắn có ý tứ gì nhưng lại không đáp lời. Triệu Bân đoán đúng rồi, cái này không hoàn chỉnh, thuật ngự kiếm thật yêu cầu cực kỳ khắt khe, ít nhất lực tinh thần phải thành võ hồn mới có thể gắng gượng khống chế kiếm bằng hồn, còn vượt qua Thiên Võ thì võ hồn sẽ hóa thành Nguyên Thần, có thể khống chế vạn vật trong thiên hạ.
Vạn vật ở đây bao gồm cả phi kiếm.
Nguyên thần đủ mạnh thì chỉ cần một kiếm thôi cũng đã có thể giết được đầu người cách hàng trăm ngàn dặm.
Đợi đến phong Thần thì một ý niệm cũng sẽ hóa thành mấy ngàn kiếm, có thể hủy diệt cả thế giới.
Đây cũng là nguyên nhân cô ta không truyền thuật ngự kiếm thật cho Triệu Bân, truyền dạy xong cũng vô dụng, hắn không dùng được, võ hồn không có thì càng đừng nói gì đến Nguyên Thần.
Cứ học theo thuật ngự kiếm bản chỉnh sửa đi là được.
Cảnh giới Chân Linh nhỏ nhoi mà dám tu đại thần thông, tự dưng muốn tìm kích thích như thế à!
Xoẹt!
Triệu Bân rút kiếm Tử Tiêu, đầu ngón tay được bao bọc bởi sấm sét, khắc lên dấu ấn.
Sau đó trên dấu ấn có một giọt máu lan ra.
Lúc này, hắn mới cắm thanh kiếm lên xuống đất, đan các ngón tay vào nhau, thì thầm niệm pháp môn, sau đó hắn tiếp tục bấm tay, vung cánh tay lên chỉ vào phía cây lớn cách đó năm trượng.
Xoẹt!
Tử Tiêu cắm dưới đất bay thẳng lên, đâm xuyên vào cây lớn.
Cánh tay hắn vung lên, lại đổi động tác, Tử Tiêu lại xuyên qua màn đêm.
Nhưng phi kiếm cũng bị hạn chế, vượt quá khoảng cách định sẵn thì sẽ không có tác dụng.
Hắn đã đoán được điều này.
Nhưng quả thật hắn đã nắm chắc pháp môn ngự kiếm rồi, nếu trước đó thành thạo thuật ngự kiếm thì cần gì phải dùng bùa nổ nữa, một kiếm thôi cũng chém chết con Đại Điểu kia.
Thế mới nói, học được pháp môn khống chế kiếm này rồi thì trong tương lai, nếu có đánh nhau trên không, hắn sẽ không ở thế bị động nữa, bay xuống thấp một chút là có thể giết chết đối thủ chỉ bằng một nhát kiếm.
Còn giới hạn khoảng cách ấy à! Chỉ là tạm thời thôi.
Khi tu vi tăng lên, nội lực càng tăng lên, khoảng cách cũng sẽ xa ra.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tiếng kiếm vang lên liên tục trong rừng núi, Triệu Bân lại không nghịch kiếm nữa, thuật ngự kiếm tàn tạ này cũng có thể gọi là trôi chảy.
“Khá lắm!”
Triệu Bân thu kiếm lại, lau mồ hôi cười hì hì.
“Vô dụng!”
Nguyệt Thần liếc nhìn hắn, ngự kiếm nửa vời, xem như ngươi có thể. Nếu truyền tiên pháp cho ngươi thật thì có phải ngươi muốn phóng lên trời luôn không!
“Nhất Phi Trùng Thiên!”
Vừa dứt lời thì nghe được tiếng sói hú vang lên trong đêm tối.
Tiêu đời rồi! Triệu Bân ngẩng phắt đầu lên.
Đập vào mắt là một luồng ánh sáng chiếu thẳng lên trời, nhìn kỹ mới biết đó là một người - một ông lão mập mạp, tai to mặt lớn, cao lớn vạm vỡ.
“Biết bay, cảnh giới Thiên Võ?”
Triệu Bân thảng thốt trợn tròn hai mắt.
“Nhìn thì có vẻ ngã cũng khá nặng đấy”.
Giọng Nguyệt Thần hơi nặng nề, còn bay thẳng lên trời nữa à, đó là bay sao? Đó là nhảy!
Quả nhiên là thế.
Ông lão đang phóng thẳng lên trời, đến một độ cao nhất định thì lại rơi xuống. Khi bay lên thì cho thấy đẳng cấp rất cao, lúc rơi xuống thì tư thế chẳng nhẹ nhàng cho lắm, chẳng khác nào một người đuối nước phải vùng vẫy giữa không trung, không điểm tựa, rơi xuống đất tạo thành một đường cung hoàn hảo.
Rầm!
Tiếng rầm này rất vang dội, chắc là ông lão đã làm ngọn núi nào đó nát vụn rồi, đá vụn văng tứ tung và cả ánh sáng vô hình tỏa ra bốn phía. Bất cứ nơi nào ông ta đi qua, mấy cây cổ thụ đều đổ ngã, tảng đá lớn đều bị nát vụn.
Phụt!
Triệu Bân cũng gặp nạn, đụng bay ra xa, nôn thốc ra máu. Cũng may khoảng cách khá xa chứ nếu đứng gần đó, chắc hắn đã bị nghiền nát thành một đống rồi.
“Địa Tạng đỉnh cao!”, Nguyệt Thần nhàn nhã nói.
Còn cần cô ta nói nữa sao! Triệu Bân định sử dụng thuật độn thổ nhưng vẫn chưa đứng vững thì hắn đã phải hoảng sợ chạy loạn xạ. Có thể hủy diệt cảnh giới Chân Linh, có thể làm nổ tung cảnh giới Huyền Dương, đối phương có tu vi cảnh giới Địa Tạng là chuyện không cần nói nữa, hơn nữa còn là cảnh giới đỉnh cao, dùng chân nguyên hộ thể thì bùa nổ ở cấp bậc của hắn không thể nào nổ được, chỉ cần một ngón tay là đủ để tiêu diệt hắn rồi.
Hở?
Nghe giọng có vẻ là ông lão mập đó, ông ta đang đỡ lấy eo, bò ra từ trong đống đá vụn, cảm giác được có võ tu ở đây nên tiến về phía bên này.