Vô Thượng Luân Hồi

Chương 21: Bước Phong Thần




Bầu trời đêm sâu thăm thẳm, tràn đầy những vì sao. Trong phòng, Triệu Bân vẫn chuyên tâm tôi luyện từng món binh khí, trên mặt đất phủ một tầng tro bụi dày đặc, tất cả đều là tạp chất.

"Bản tôn?"

"Phân thân?"

Nguyệt Thần ngồi lẩm bẩm một mình như người mất trí, ánh mắt lơ đãng, chẳng ai biết cô ta đang lẩm bẩm cái quái gì.

"Kiếm tốt".

Triệu Bân đột nhiên nở nụ cười, hắn cầm một thanh trường kiếm tỏa sáng như tinh tú lật qua lật lại, ánh sáng tỏa ra từ lưỡi kiếm vô cùng lạnh lùng, quá trình sấm sét tôi luyện đã tạo ra thứ binh khí thật lợi hại.

Mà đây chỉ là một trong số đó.

Nhìn số binh khí chất đống trong phòng, tất cả đều đã trở thành binh khí thượng phẩm chỉ trong hai ngày, không uổng công hai ngày hắn thi triển tuyệt kỹ của mình.

Hắn đã tôi luyện không ngừng nghỉ.

Ý nghĩa sâu xa của việc luyện khí, hắn dường như đã thuộc nằm lòng, cơ bản nhất chính là tôi luyện, phải đúc binh khí từ chất liệu không lẫn tạp chất thì mới có thể đúc thành một món binh khí mạnh mẽ được.

Nghĩ vậy, hắn nhìn sang thanh kiếm Long Uyên, chất liệu của nó là sắt thiên thạch, một chất liệu tốt để rèn đúc binh khí, sau khi mọi chuyện xong xuôi hắn nhất định sẽ mài dũa lại nó.

Khi đó, mới chính là luyện khí thật sự.

Quá trình tôi luyện này chỉ là những bước đi nhỏ đầu tiên của hắn.

Đêm dài lặng lẽ trôi qua.

Ngày hôm sau, Triệu Bân mặc áo choàng đen, dưới mắt có hai quầng thâm, đi ra ngoài từ sớm, ghé vào mấy cửa hàng dược liệu, mua Tinh Khí đan như Nguyệt Thần đã nói, quá trình tôi luyện binh khí đã khiến cho hắn hao tổn rất nhiều tinh thần.

Dù sao thì hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên mà thôi.

Tinh thần lực sẽ theo tu vi mà gia tăng, đây cũng chính là chỗ kỳ dị của võ đạo, cả thể xác và tinh thần đều được hưởng lợi từ nó.

Rốp! Rốp!

Thanh âm giòn tan vang lên trên phố, lại đều đều rất có tiết tấu.

Âm thanh đó chính là do Triệu Bân tạo ra.



Hắn nghênh ngang đi trên đường, tay cầm một đống Tinh Khí đan, nhai nuốt từng viên từng viên một như đang ăn kẹo cứng, rôm rốp giòn tan.

"Tên này chắc là có nhiều tiền lắm".

Người trên phố liếc mắt nhìn thấy thì thổn thức không dứt, giá một viên Tinh Khí đan đắt như vậy, mà hắn lại có thể nhai cả đống như cơm bữa.

"Cô lại truyền cho ta thêm một bộ thân pháp bí tịch đi!"

Triệu Bân mặc kệ những người ngoài phố, chỉ nhìn Nguyệt Thần mỉm cười, hai mắt sáng rỡ, hắn đang có trong tay một bảo tàng quý giá, có thể kiếm được thêm bộ bí tịch nào thì hay bộ đó.

Nguyệt Thần không nói lời nào, nằm ở trên mặt trăng giả vờ ngủ, làm như không nghe thấy lời nói của Triệu Bân.

"Một bộ, chỉ một bộ thôi".

"Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây mà".

"Thần xinh đẹp ơi?"

Triệu Bân không ngừng lải nhải, nếu như cô ta không truyền cho hắn bí tịch, thì hắn quyết định sẽ lải nhải mãi không thôi.

Nghe ngứa cả tai, Nguyệt Thần nhíu mày, nếu hắn nói hai ba câu thì không sao, nhưng hắn lại nói nhiều quá, khiến cho cô ta ù hết cả tai.

Cuối cùng, cô ta nhẹ nhàng phất tay áo, một luồng sáng vàng chảy ra, chính là những ký tự vàng đang tự động sắp xếp lại, mỗi một chữ đều chứa đựng khí thế khổng lồ, dài rộng như biển lớn.

"Bước Phong Thần".

Triệu Bân ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt sáng quắc, nhìn không dám chớp mắt. Chưa bao giờ hắn lại hiếu học đến như vậy, hắn cũng có thể đọc nhanh như gió vì cảm thấy mỗi một giờ phút đều rất quý giá, hắn rất sợ Nguyệt Thần đổi ý, lại cất bí tịch đi.

Sau khi đọc qua một lượt, hắn liền cảm thấy kinh ngạc.

Nếu có thể tu luyện thành công bí pháp này, thì hắn có thể lên trời xuống đất, ngang dọc trên chín tầng mây, một bước liền có thể vượt qua biển cả.

"Phong Thần".

Triệu Bân lẩm bẩm, không cần phải nói thì cũng biết đây chính là một vị thần, mà bước Phong Thần này chắc chắn cũng thuộc về thần thông Đạo Môn.

Trong một khoảnh khắc, hắn đột nhiên sững sờ.



Ẩn phía sau những câu chữ kia dường như là một bóng lưng huyền ảo, thoắt ẩn thoắt hiện như cơn gió, nhưng vẫn vững chãi trường tồn cùng năm tháng.

"Người này là Phong Thần sao?"

Triệu Bân bất giác cất tiếng hỏi, không biết là đang nói với chính mình hay là đang hỏi Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần mở mắt ra liếc nhìn Triệu Bân, biết Triệu Bân đã nhìn thấy bóng dáng hư ảo ở phía sau những câu chữ.

Điều này thật thú vị.

Một tên nhóc phàm trần nhưng lại có nhãn lực rất tốt, hoặc là nói, Triệu Bân này quả thực có khả năng lĩnh ngộ cao. Chỉ mới đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên mà đã có thể nhìn thấy bóng người hư ảo ẩn phía sau những câu chữ của bí pháp, hắn chính là người đầu tiên làm được điều đó.

Đường phố nhộn nhịp người qua kẻ lại.

Hai mắt Triệu Bân đã có vẻ đờ đẫn, tinh thần đã hoàn toàn chìm đắm vào trong bí pháp, bí pháp này quả thực kỳ diệu, từng chữ đều chứa đựng huyền cơ bên trong, chính là ý cảnh mà thế hệ ông cha vẫn thường nói. Để tinh thần chìm đắm trong đó, hắn có thể nhìn thấy trời đất bao la, mỗi một ngọn gió như đều có linh tính, thân thể trong chớp mắt trở nên nhẹ bẫng, như có thể đạp gió cưỡi mây, cảm xúc vô cùng thăng hoa.

Đôi chân của hắn đã không còn như trước, dường như cũng đã biến thành một cơn gió, nhìn sau lưng còn có thể thấy tàn ảnh của bước chân nhanh như gió vừa đạp qua. Hắn ẩn thân dưới lớp áo choàng đen, lướt đi trên phố, nhìn người qua kẻ lại là ai, đang làm việc gì.

"Khả năng lĩnh hội này, đúng là nghịch thiên".

Nguyệt Thần lại mở mắt ra lần nữa, thổn thức không dứt, chỉ là một võ tu cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ mà lại có khả năng vượt xa những dự liệu của cô ta. Bước Phong Thần là thần thông Đạo Môn, không phải ai cũng có thể lĩnh hội được, nếu như không có dị bẩm thiên phú thì chắc chắn phải đi đường vòng rất xa trong quá trình tu luyện, còn tên nhóc này thì hay rồi, nghiền ngẫm một lần liền có thể tiến nhập vào cảnh giới.

"Đi mà không nhìn đường, ngươi bị mù sao?"

"Con mợ ngươi, giẫm lên chân của ta rồi".

Con phố lớn ồn ào vô cùng, Triệu Bân đang chìm đắm vào trong tâm cảnh, tất nhiên là chẳng để ý gì tới xung quanh, kể cả những tiếng chửi rủa kia.

Đi đến cuối đường, Triệu Bân mới tỉnh táo lại, còn chưa thỏa mãn, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn có thể lĩnh hội, nhưng những gì mà hắn hiểu được thỉ chỉ là giọt nước trong đại dương bao la.

Quay lại cửa hàng binh khí một lần nữa, hắn cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Hắn tạm thời để bí pháp bước Phong Thần qua một bên, bây giờ việc luyện khí mới là quan trọng nhất, thiếu chủ gia tộc bị phái ra ngoài, thì ít nhất cũng phải đứng vững được ở bên ngoài.

Lần này tiến độ của hắn đã nhanh hơn rất nhiều, hắn cũng mua rất nhiều Tinh Khí đan, đủ để chống đỡ.

"Ngươi nói xem, thiếu gia nhà chúng ta đang làm cái quái gì vậy, cứ nhốt mình trong phòng cả ngày như thế".

Ngoài phòng, Dương Đại và Võ Nhị lại lại rì rầm, bọn họ không có việc gì làm, đã quét đi quét lại tiểu viện này hơn chục lần rồi, công việc làm ăn đã không tốt, vậy mà bọn họ lại còn nhàn rỗi, thật sự cảm thấy rất xấu hổ khi lấy tiền công của chủ nhân.