Xác ướp cổ không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ đó là xác ướp cổ Thiên Võ, xác ướp cổ Thiên Võ cũng không đến nỗi ghê, ghê ở chỗ thời còn sống người đó quá mạnh mẽ, chẳng hạn như hai người này đều là đệ nhất thiên hạ, đến nay vẫn được tôn sùng như một huyền thoại.
Xác ướp cổ như thế, dù ông ta đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất vẫn khó đánh lại một người, lại càng miễn bàn đến tận hai người, càng không phải tính đến chuyện bây giờ ông ta đang bị thương nặng, ở trạng thái nửa sống nửa chết thế này, ông ta đã ngốn quá nhiều khí huyết nên cần phải luyện hóa càng nhanh càng tốt, thời khắc quan trọng thế này mà chống lại vua Man và vua Âm Nguyệt thì chắc chắn sẽ thua thảm hại.
“Đúng là đáng chết”.
Dù là Thiên Võ thì Hùng Thương cũng muốn nghiến răng nghiến lợi.
Nuốt nhiều cảnh giới Địa Tàng và cảnh giới Huyền Dương như thế, cuối cùng một tên cảnh giới Chân Linh lại cho ông ta một phần hậu lễ, biết thế ông ta đã giết chết Triệu Bân từ đầu.
Rầm! Ầm! Ầm!
Vua Âm Nguyệt cử động, vua Man cũng nhấc chân đi song song, một người cầm rìu chiến, người kia cầm kích to, một kẻ sức mạnh khổng lồ, một người cơ thể cứng rắn như sắt, một người danh chấn bốn bể, một người bát hoang nghe tên, có lẽ do cơ thể quá nặng nên thậm chí mỗi bước chân đều khiến mặt đất phát ra tiếng bịch bịch, hệt như hai vị chiến thần bước qua năm tháng vượt sông vượt biển đến đây, đó là hơi thở của sự tang thương và bá đạo.
“Thật… Thật đáng sợ!”
Râu chữ bát nuốt nước miếng thật mạnh, đứng cũng chẳng vững nữa.
Lão ta đứng không vững thì Triệu Bân cũng thế, hắn bị chấn động đến nỗi ho ra máu.
Nhìn đối diện thấy Hùng Thương vẫn còn sống đứng rụt vào một bên, có lẽ là sợ hai vị vua này cũng ép đến, thật là con mẹ nó chói mắt, rõ ràng là cùng cấp, thế mà tên cảnh giới Thiên Võ như ông ta lại hơi hèn.
Hôm nay không nên cậy mạnh làm màu, chạy là thượng sách.
Hùng Thương thầm nghĩ, chẳng cần phải đắn đo gì, vừa xoay người lập tức bỏ chạy, hai đánh một, đánh cái con khỉ.
Rầm!
Thấy ông ta bỏ chạy, vua Âm Nguyệt bước tới.
Bước chân đó, dù là Triệu Bân sở hữu thiên nhãn cũng không thể thấy rõ, hắn chỉ thấy một vệt sáng lướt qua.
Khi nhìn thấy rõ vua Âm Nguyệt lần nữa thì ông ta đã chặn đường Hùng Thương, kích đâm thẳng tới.
“Ngươi…”
Hùng Thương lập tức tái mặt, tại sao một xác ướp cổ thế này lại có tốc độ nhanh đến thế.
Tia lửa lóe lên, ông ta cố gắng điều động chân nguyên, nhanh chóng tạo thành áo giáp hộ thể, trước người là một tấm chắn cực kỳ dày dặn, chỉ vì cú đâm của vua Âm Nguyệt cực kỳ bá đạo.
Bộp! Răng rắc! Phập!
Ba âm thanh tạo thành một chuỗi liền mạch.
Giáp mà Hùng Thương tạo ra đã bị kích của vua Âm Nguyệt đánh nát, sau đó Hùng Thương cũng bay lên, trong lúc bay đã phun một ngụm máu, không biết là do bị thương hay bị cắn trả.
Rầm!