Vô Thượng Luân Hồi

Chương 931: “Cũng có duyên thật đấy!”




“Cẩn thận đấy!”

Hai người họ mới vừa quay lưng thì đã nhìn thấy có tia kiếm quang lóe lên từ trong bóng tối, một trái, một phải, chúng cùng lúc phóng đến.

Ọc, ọc.

Lão già râu chữ bát bị trúng đòn, bay ra xa, suýt chút bị chém đứt lìa.

Triệu Bân cũng phun máu, hắn mất cảnh giác nên tốc độ đã bị chậm lại, bị chém trúng rồi. Tu vi của người ra tay không phải cao nhưng uy lực của kiếm lại mạnh, đến chân nguyên hộ thể của hắn cũng bị chém nát.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng…

Cuối cùng, sau lưng chim sẻ còn có hai tên thợ săn nữa.

Người đó chẳng phải là thanh niên áo trắng và đứng bên cạnh là Liễu Như Nguyệt đó sao?

Khóe miệng Triệu Bân tràn ra máu tươi, có một vết chém trước ngực, có sát ý xâm nhập vào trong cơ thể và tinh thần.

Thật không hổ là người của Thiên Tông, thanh niên áo trắng trước mặt không phải người tầm thường. Có thể dùng kiếm với uy lực như thế thì cũng thấy được sự dũng mãnh của hắn ta, không có nhiều cao thủ cấp Huyền Dương tầng ba phá vỡ được chân nguyên hộ thể của Triệu Bân, dù đây là đánh lén, chỉ có kiếm này là đáng để hắn coi trọng.

“Cũng có duyên thật đấy!”

Lão già râu chữ bát cười lạnh lùng, chắc là vì dùng sức quá mạnh nên đã nôn ra một ngụm máu.

Chữ “có duyên” đó dùng rất hay! Trước đây, lúc vừa vào Huyễn Vụ U Lâm, họ đã gặp phải hai người này, tất cả đều đến để tìm quả Thiên Linh, đi loanh quanh một vòng lớn rồi vẫn gặp lại nhau, kiếm đó đã khiến lão ta rất khó chịu, cô gái nào mà đẹp thì cũng đều không dễ dây vào.



“Giao quả Thiên Linh ra đây thì có thể sống sót rời đi!”

Thanh niên áo trắng cười nguy hiểm, nhấc kiếm lên, chầm chậm tiến đến.

Hắn ta đã nói rồi mà, tìm kiếm trong Huyễn Vụ U Lâm lâu như thế thì cũng phải tìm được gì đó chứ.

Có hai quả Thiên Linh thì bất kể thế nào, hắn ta cũng phải chiếm cho được một quả

Liễu Như Nguyệt không nói gì, cô ta nhìn Triệu Bân, trong lòng cảm thấy quen thuộc lắm, nhất là đôi mắt đó, khổ nỗi Triệu Bân trùm áo đen, che khuất cả khuôn mặt, dù cho cô ta có tu vi cấp Huyền Dương thì cũng không thể nào nhìn ra được.

“Ta tốn công tốn sức tìm kiếm, dựa vào đâu mà phải đưa cho ngươi?”

Lão già râu chữ bát mắng, lão ta suýt chút mất đi cái mạng già vì một quả đó, làm gì có chuyện dâng hai tay cho người khác chứ, chưa kể, hai chọi hai, ai thắng ai còn chưa biết nữa mà.

Người ngay không nói vòng vo, người đứng bên ta đây đánh được lắm đấy.

Ta chịu đánh tốt nhưng chẳng phải còn phải bảo vệ ngươi sao?

Đấy là những gì được thể hiện qua ánh mắt của Triệu Bân. Đệ tử Thiên Tông không phải loại tạp nham ở bên ngoài, cao thủ cấp Huyền Dương của Thiên Tông dù chỉ mới tầng thứ nhất thì cũng có thể sánh bằng đỉnh cao bên ngoài rồi. Một người thì còn dễ, giờ đối phương có tới hai người, chắc không dễ gì mà phá vòng vây đâu.

“Nếu như không giao ra thì tức là ngươi muốn chết!”

Thanh niên áo trắng cười lạnh lùng, bước lên một bước rồi tiến đến như một bóng ma.

Soạt!