Lần theo tiếng động, Yên Tử mở ra căn phòng thứ hai, phát hiện Thụy Ân đang bị trói ở một góc, tóc tai có chút loạn, nương theo ánh trăng mờ có thể xác định là nàng, nếu không cứ ngỡ ma nữ hiện hình. Vừa mừng vừa lo, Yên Tử chạy tới lay Thụy Ân, tuy là không có bị đánh ngất, nhưng cô vẫn lay lay cho có lệ.
Yên Tử: " Ân lão sư! Ân lão sư! "
Thụy Ân mơ hồ mở mắt ra, đập vào mắt nàng, tối hù, ơ.....
Thụy Ân: " Ngươi là.... "
Chẳng lẽ bị ả tiện nhân kia đánh tới ngốc rồi ư? Bây giờ còn không biết mình là ai? Người thú bất phân?
Yên Tử: " Chị không nhận ra em sao? Em....em là.... "
Thụy Ân: ".... "
Nàng nhận ra Yên Tử, nhưng do đang khát nước, nên nàng nuốt khan một cái, chưa kịp trả lời, Yên Tử lại tiếp...
Yên Tử: " Em là chủ nợ của chị đây, mau chóng theo em rời khỏi đây, còn về kiếm tiền trả nợ cho em nữa, con nợ gì mà thiếu dai như quỷ. "
Miệng thì nói, tay thì thay Thụy Ân cởi trói ra
Một câu " là người yêu của chị " lại bị Yên Tử nuốt vào, thôi thì không thể xác nhận bừa, dù gì thì người ta.... aiiizzz..... Tới đâu hay tới đó vậy.
Nhưng khác với Yên Tử, Thụy Ân sau khi nghe câu đó, lại có xúc động muốn tán Yên Tử một cái. Chủ nợ cái ***, tôi thiếu nợ em khi nào? Thiệt muốn lôi em ra xxx rồi yyy, yyy xong rồi xxx....humm....
Phụ nữ thật đáng sợ =_=
" Nói là một chuyện, cái quan trọng là ra được khỏi đây hay không mới là một chuyện. "
Tiếng của Hiểu Nhan vang lên, khiến cả hai giật mình quay lại. Mắt thấy ả ta đứng dựa vào cạnh cửa, không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt, có chút phập phồng lo sợ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Như một thói quen, Yên Tử đứng chắn trước mặt Thụy Ân, ánh mắt sắc bén nhìn Hiểu Nhan, như muốn nhìn xuyên thấu, xem thử xem con người độc địa này đang tính toán cái gì.
Hiểu Nhan: " Tính làm mỹ nữ cứu mỹ nhân à, quá cổ hủ, haha.. "
Yên Tử: " Đừng có nói thừa, cho đến bây giờ tôi thật không hiểu, tại sao cô lại làm vậy? Rõ ràng....."
Rõ ràng Thụy Ân rất yêu cô, vậy mà cô lại đối xử tệ bạc với chị ấy như vậy. Thật sự không xứng với tình cảm của chị ấy.
Hiểu Nhan: " Ngốc à, cưng không thấy tiểu Ân của chúng ta như một quả trứng vàng hay sao? Vừa biết đẻ ra tiền, vừa lại ăn ngon miệng nữa.... "
Hiểu Nhan vừa nói, vừa tiến lại gần, đưa tay chạm vào mặt Thụy Ân, khiến cho Yên Tử tức giận, nhanh chóng hất tay ả ta ra.
Yên Tử: " Cô làm ơn đừng có động tay động chân, tôi không có tính nhẫn nại với cô đâu. "
Hiểu Nhan: " Aha, tiểu Ân em xem, cô ngốc bé bỏng này thật sự yêu em đấy. "
Yên Tử: " Họ Hứa kia, tôi đề nghị cô chấm dứt chuyện này ở đây, cô thiếu tiền, tôi cho cô. Nhưng cô không được làm tổn thương đến Ân lão sư. "
Hiểu Nhan: " Tại sao? "
Yên Tử: " Bởi vì..... "
Hiểu Nhan: " Vì cái gì? Vì cô ta mất trí nhớ sao? "
Yên Tử: " Vì chị ấy thật sự rất thích cô, cô làm như vậy, chả khác nào chà đạp tình cảm của chị ấy. Cô có phải là con người nữa không...."
Yên Tử nghẹn ngào nói ra, trong tâm đau đớn như bị xé rách. Một người yêu một người, mà người kia lại đem lòng yêu người khác, cảm giác đó, không thể tả được. Tựa như thiên đao vạn trảm, tựa như bị chìm xuống đáy vực.
Hiểu Nhan: " Thích? Haha..... Tôi chưa bao giờ thấy hứng thú với cô ta, ngặt một nỗi, để kiếm một món hời, đành phải chịu thiệt một chút vậy."
Thụy Ân: " Chị Hiểu Nhan... "
Thụy Ân hai mắt ngấn lệ nhìn nàng ta. Không ngờ nàng ta lại xem mình như một con rối, mặc người bày bố, mặc người lợi dụng.
Yên Tử không thể chịu nổi nữa, nắm tay Thụy Ân kéo đi, lại bị Hiểu Nhan chặn lại.
Hiểu Nhan: " Vào thì dễ, mà ra thì hơi khó nha. "
Yên Tử: " Chỉ dựa vào một mình cô mà đòi cản tôi sao? "
Hiểu Nhan: " Thử xem "
Yên Tử buông ra Thụy Ân, bắt đầu động thủ. Một đấm đánh tới, ả ta né được, lại liên tục một đấm, một đấm nữa. Hai người như đang đùa nhau vậy, người đánh người thủ, vờn qua vờn lại. Chờ đến lúc Yên Tử thấm mệt, ả ta lúc này mới hài lòng.
- " Ahhh.... "
Một đá vào bụng, khiến Yên Tử loạn choạng lui về sau. Một tay ôm bụng, mặt nhăn lại một đóng, quả là biết thừa thắng xông lên, Hiểu Nhan liên tục tặng cô hai đấm vào mặt.
Thụy Ân hoảng sợ, chạy đến nắm lấy Hiểu Nhan kéo ra.
Thụy Ân: " Chị dừng lại, không được đánh em ấy. "
Hiểu Nhan: " Phiền phức!! ''
Vung tay, Thụy Ân ngã xuống sàn. Kêu đau một tiếng....
Yên Tử: " Ai cho cô đánh nàng ''
Yên Tử nổi giận, nắm lấy cổ áo của ả ta, đấm một cái thật mạnh vào mặt ả.
Ả loạng choạng, Yên Tử đi đến định tán cho ả vài cái nữa, ai ngờ ả nhanh tay hơn, một đá vào chân làm cô ngã sấp xuống.
Hai người đánh nhau đến mịt mù, thừa lúc Hiểu Nhan lơ là, Yên Tử kéo Thụy Ân chạy ra ngoài. Hai người ra sức mà chạy, không xác định phương hướng, cứ nhắm phía trước chạy tới, trong đầu chỉ biết phải chạy khỏi đây, chạy thật nhanh.
Bụng Yên Tử bắt đầu đau, tốc độ chạy có chiều giảm dần, nhưng cô vẫn không dừng lại. Chỉ cần đưa Thụy Ân thoát khỏi tay của ả điên kia, mọi chuyện còn lại thì từ từ tính tiếp.
Chạy một đoạn khá xa, Yên Tử vì không chịu nổi nữa mà dừng lại. Xung quanh tối mịt một màu, dưới ánh trăng mờ mờ, nhìn thấy được phía trước là đường cụt, hai bên rừng cây âm u một mảng.
Đây là tử lộ sao? Trong đầu Yên Tử vang lên câu hỏi, ông trời thật sự tuyệt đi đường sống của họ sao?
- " Chạy nữa đi... hahaha"
Tiếng cười mang rợ vang lên, da đầu Yên Tử căng ra. Quay lại nhìn, trên tay ả ta cầm một đoạn cây không lớn, dưới ánh trăng như một con quỷ khát máu. Yên Tử nuốt nước miếng, trong lòng mắng ả " du côn ".
Hiểu Nhan: " Tôi suy nghĩ lại rồi, không lấy tiền nữa, trực tiếp lấy mạng của hai người là được. "
Vừa nói, ả ta vừa đi tới gần, trên mặt tràn đầy sát khí. Yên Tử trầm ngâm, mắt không dám lơ là, lùi lại nắm lấy tay Thụy Ân, nói nhỏ...
Yên Tử: " Bây giờ, việc của chị là chạy thật nhanh, nhân lúc em đánh lạc hướng của ả ta, chị nhắm hướng ngược lại mà chạy. Có ngã cũng không được dừng lại, nghe rõ chưa? Nếu không tìm được đường lớn, thì tìm nơi nào khuất mà trốn đi. "
Thụy Ân: " Còn...còn em thì sao? "
Yên Tử: " Đừng lo cho em, em sẽ đuổi kịp chị thôi. Cầm lấy điện thoại của em, tìm được nơi an toàn thì gọi cho người tới giúp đỡ.....dù có chuyện gì, cũng nên nhớ, em yêu chị. "
Thụy Ân: " Nhưng mà.... "
Yên Tử: " CHẠY ĐI......!!!! "
Yên Tử hét lên một tiếng, hướng Hiểu Nhan lao tới. Thụy Ân do dự một chút liền bỏ chạy. Một đòn giáng xuống, Yên Tử đỡ lấy, mặt kề sát ả ta, ánh mắt căm thù.
Hiểu Nhan: " Yên tâm, tôi sẽ cho cô cái chết đàng hoàng nhất. "
Yên Tử: " Cho dù hôm nay tôi có bỏ mạng, cũng không để cô lành lặng trở về. "
( Nói cách khác, là dù có chết Yên Tử cũng xé áo, tụt quần Hiểu Nhan, đánh cho bầm dập, quyết định cho người ta auto ở truồng, mới chịu nhắm mắt xuôi tay.)
Hiểu Nhan co chân, đá vào bụng cô, làm cho Yên Tử nới lỏng tay. Nhanh như chớp, một gậy giáng xuống, Yên Tử đưa tay đỡ.
Cốp
Khúc cây gãy hơn phân nửa
- " Aaah "
Hiểu Nhan đánh tới tấp, Yên Tử chỉ kịp chống đỡ. Một quyền đánh trả, ngặt nỗi là tay trái, lúc nãy là đỡ tay phải ( ngu ghê chưa). Nên lực đánh không đạt tới tối đa ( mác xi mum).
Bị đau, Hiểu Nhan như một người phát điên. Cầm đoạn cây còn lại, liên tục đánh Yên Tử. Sự thật là Yên Tử yếu thế hơn, người ta học võ ba năm, còn cô học chưa đầy một tháng, trình độ cùi bắp của cô đã lên nấm mốc rồi.
Bị đánh liên tục đến không kịp thở, đến lúc ngã ra đất cũng chỉ biết ôm đầu chịu đựng. Đến khi lâm vào hôn mê bất tỉnh, cũng chưa biết mình bị đánh bao nhiêu cái.
_________
Chút chuyện sau rèm....
YY ( thật chia buồn): mẹ không cố ý
Yên Tử ( liệt giường): còn cố ý chắc ăn đám ma rồi
YY ( chọt ngón tay): mẹ sẽ sửa đổi
Yên Tử ( thở dài): truyền thái y đi.