Tô Hanh lục lọi trong balo, lấy ra cái áo xem như là mỏng nhất của Yên Tử, thấm nước vắt khô, rồi thay cô đắp lên trán.
Buổi tối sương xuống rất lạnh, nàng càng lo lắng cho Yên Tử đã sốt còn bị cảm mạo. Liền lôi hết quần áo trong balo ra phủ lên người cô. Mặc dù là không có ấm như chăn bông, nhưng cũng không đến nổi chết cóng vì lạnh.
Ngủ cũng không dám, Tô Hanh ngồi canh Yên Tử, mãi đến gần sáng mới mệt quá mà thiếp đi.
- " Ngô.... "
Đầu đau quá, mình mẩy ê ẩm hết rồi, bộ hôm qua mình vừa đi vật trâu về hả trời?
Thức dậy trong khó khăn, Yên Tử xoay người một chút, aa..., gãy luôn cái xương sườn hả gì rồi. Ôi trời đất mẹ ơi...
Tô Hanh: " Tử? Em..không sao chứ? Còn thấy khó chịu ở đâu hay không? "
Nàng cứ vậy mà ngủ quên, nếu không nghe tiếng của Yên Tử, chắc có lẽ nàng đã ngủ đến trưa rồi.
Yên Tử: " Tô lão sư? Chị thức sớm vậy? ''
Xem xem, người làm giáo dục có khác, ăn uống ngủ nghỉ đều đúng quy luật như vậy đây.
Tô Hanh: " Em không nhớ à, hôm qua em phát sốt. "
Yên Tử: " Em? Hèn gì hôm qua cứ khó chịu trong người, lúc lạnh lúc nóng, cái đầu thì nặng hơn cái đít, chắc trúng gió rồi. "
Nếu mình mà nói đây là tác dụng phụ của nọc độc rắn, chắc có toàn thây về nhà à.
Tô Hanh: " Thật à? "
Yên Tử: " T..thật chứ! "
Tô Hanh: " Ừm, mà em thấy trong người sao rồi? "
Yên Tử: " Khoẻ re, nhờ công chị chăm sóc, chắc chắn không nhiễm một con vi trùng. Chị xem, bây giờ huơ tay múa chân đều....á á... "
Nói thì nói bày đặt hành động, Yên Tử mới nhảy múa có hai cái mà đã trật khớp xương. Đau tê tâm liệt phế, quay qua nhìn Tô Hanh cắn cắn môi, nhục hết chỗ nói.
Tô Hanh: " Ngồi yên đi, nháo cái gì không biết nữa. "
Kéo Yên Tử ngồi ngay ngắn lại, Tô Hanh đưa tay ra phía sau, giúp cô xoa thắt lưng. Không có chút ý tứ gì hết, bệnh mới khỏi đã nhảy nhót lung tung, chờ khi về nhà em no đòn với tôi.
Yên Tử nhìn Tô Hanh thay mình xoa xoa, cảm thấy dễ chịu vô cùng, rất muốn nhắm mắt lại hưởng thụ a.
Yên Tử: " Tô lão sư, lát nữa chúng ta tìm đường về thôi. Em không muốn chưa rước chị vào cửa lớn của Tôn gia, mà đã mất xác nơi rừng sâu rồi. " Yên Tử trề môi, cô còn chưa cưới vợ a.
Tô Hanh: " Nói bậy gì đó, với lại... ai nói muốn cùng em bước vào cửa Tôn gia? "
Yên Tử: " Hắc hắc, đúng đúng đúng, chị đâu có nói, em cũng đâu nói rước Tô lão sư muốn vào cửa lớn Tôn gia, người em muốn rước tên Tô Hanh cơ. "
Tô Hanh: " Xì.., dẻo miệng, em học đâu ra cái thói xấu này thế. "
Yên Tử: " Không dám, không dám, tại hạ chỉ lãnh giáo từ Tô lão sư mà thôi. "
Tô Hanh: " À, được lắm Tôn Yên Tử! " . 𝗧hách thá𝔫h tìm được [ 𝗧𝘳𝐔mt𝘳 uyệ𝔫.V𝐍 ]
Yên Tử: " Aaahh, đau mà...aaa, em biết lỗi rồi...ahhh, đừng cắn em...huhu...aaaa..."
____
Tô Hanh: " Tử a, em xem có phải chúng ta lại đi sai đường không? "
Hai người quyết định đi vòng lại nơi cả hai rơi xuống, men theo sườn núi để lên được phía trên. Nhưng có lẽ do cơn mưa hôm qua quá lớn, dấu bánh xe cũng không còn nữa.
Quay lại nhìn, thấy Yên Tử vẫn còn ôm cánh tay đầy dấu răng của mình khóc sướt mướt.
Tô Hanh: " Em khóc cái gì? Oan lắm à? ''
Yên Tử: " Hic, chị dùng bạo lực với em... "
Xem đi xem đi, mới vừa khen chị ta sống nề nếp, vài giây sau đã lộ mặt thật ra rồi. Nhìn qua bên ngoài đều là giống tiểu nữ tử đáng yêu, vô hại. Ai mà biết bên trong là nữ ác ma, sẵn sàng cắn mấy chục dấu không thương tiếc. Huhu..
Tô Hanh: " Có muốn bị cắn tiếp không? "
Yên Tử rụt tay lại giấu ra sau lưng, lắc lắc đầu, thấy Tô Hanh ánh mắt nguy hiểm doạ cô muốn bỏ chạy. Đừng nói với cô Tô lão sư nhà chúng ta chuộng SM?
Tô Hanh: " Vậy còn không mau đi? ''
Oa, người đẹp đều hành xử khác người, SM gì đó, cô tiếp thu không nổi đâu. Đừng nghĩ đến chuyện bản thân loã thể đeo dây xích, có chết cô cũng phải làm công a... Huhu...
Bỏ qua vụ việc đó, cả hai đi lòng vòng trong núi cũng gần giữa trưa. Đi lâu như vậy mà ngay cả một lối mòn cũng không tìm thấy. Yên Tử kéo Tô Hanh ngồi xuống một gốc cây để nghỉ mệt một chút.
Yên Tử: " Ngồi xuống một lát đã, đi hoài cũng không phải cách. "
Yên Tử để ý thấy bố cục của khu rừng này quá dở hơi, cây cao cây thấp lộn xộn cả lên, không thể nhìn rõ phía trước có gì. Trái phải đều có điểm tương tự nhau, vừa đi bên phải xong, quay lại thấy bên phải hình như đã đi rồi.
Tô Hanh: " Bây giờ phải làm sao đây, chúng ta hình như cứ đi vòng vòng. "
Yên Tử: " Hay là không đi đường bằng phẳng nữa, mình leo núi đi. "
Tô Hanh: " Liệu có chắc không? "
Yên Tử: " Phải thử a... "
Ngồi thêm một lát, Yên Tử và Tô Hanh bắt đầu hành trình vượt núi của mình.
Thay vì phải đi đường vòng để lên dốc, không bằng trực tiếp leo lên, mặc dù có hơi cực, nhưng tiết kiệm được kha khá thời gian. Với lại cũng không phải là dốc đứng sừng sững như núi Himalaya.
Leo được một đoạn, Yên Tử nghe thấy phía trước có tiếng ồn, vén ra bụi cỏ nhìn thử. Phát hiện có hơn chục người đàn ông đứng cách đây không quá xa. Trên vai người nào cũng có súng ống các loại. Bên cạnh còn có mấy chục cây đại thụ nằm ngã nghiêng, cưa búa cuốc xẻng gì cũng nằm lung tung trên đất.
Đây chẳng phải ' lâm tặc ' trong truyền thuyết vậy là gì. Toang rồi, đã không biết đường ra mà còn gặp phải bọn cướp rừng này, đời hai đứa coi như xong.
Tô Hanh: " Huh? Sao không đi tiếp? "
Yên Tử: " Xuỵt...! Phía trước có lâm tặc, chúng ta trốn trước tính sao. "
Tô Hanh: " Ở đây trốn đi chỗ nào được. "
Yên Tử nhìn nhìn một chút, phát hiện ở không xa có một cái hốc đá, kéo Tô Hanh nhanh chóng đi. Ai mà biết mấy tên kia có lại chỗ này chặt cây hay không, xung quanh chỗ này cũng không ít cây to đâu. Số của mình đúng là xui mà, đi chưa được chục bước là gặp hoạ rồi.
_____Tối này tiếp tục.