Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 115




Yên Tử không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ nhớ là sau khi Lâm Lâm gọi điện nói về trễ, rồi sau đó mình bị thương...?
À, mình bị thương!
Nhớ đến vết thương trên chân, Yên Tử mới nhìn lại, máu đã khô, lộ ra một đường rất dài trên mu bàn chân.
Yên Tử nhích chân đi vào nhà vệ sinh, dùng nước rửa sơ qua một chút. Sau đó ra ngoài lục lọi tìm hộp cứu thương, đơn giản băng bó qua.
Lại một lần nữa vòng xuống bếp, qua loa dọn dẹp một chút, lau sạch vết máu trên sàn nhà.
Lúc Yên Tử trở lại phòng đã là mười giờ. Vẫn chưa kịp tìm mền gối, cô đành nằm thừ ra nhìn trần nhà. Đêm đó, cho đến khi Lâm Lâm về nhà đã là hai giờ sáng. Yên Tử nghe tiếng mở cửa rất nhẹ, tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cô im lặng, cho đến ba giờ mấy sáng, người kia đã ngủ rồi, Yên Tử mới chịu nhắm mắt lại.
___
Lâm Lâm đi sớm về trễ như vậy suốt mấy ngày liền, số lần gặp mặt đã ít, nói chuyện với Yên Tử lại càng ít hơn.
Cho đến ngày thứ năm, Yên Tử bạo phát. Cô không phải đến đây để nghỉ dưỡng.
Đêm đó, khi Lâm Lâm vẫn về khuya như vậy. Yên Tử mang theo bực tức chạy tới phòng của nàng, đập cửa.
Yên Tử: " Lâm Lâm, chị ra đây cho tôi! "
Bên trong im lặng một lúc, sau đó cửa được mở ra. Lâm Lâm quần áo vẫn chưa đổi, mặt lạnh tanh nhìn Yên Tử.
Lâm Lâm: " Có gì sáng nói, tôi rất mệt. "
Cửa chuẩn bị đóng, Yên Tử nhanh chóng đưa tay vào chắn lại.
Lâm Lâm: " Em muốn phế tay thì cứ để. "
Yên Tử: " Chị quá đáng, tại sao chị luôn tránh mặt em? Một câu đàng hoàn chị cũng không nói cùng em? Em đã làm gì sao hả? "
Tay bị cửa kẹp lại rất đau, nhưng Yên Tử vẫn không buông. Dù gì thì cũng nói, thà là nói cho hết.
Lâm Lâm: " Vì sao tôi lại phải để ý em? "
Nhìn bàn tay Yên Tử bị kẹp đến hằn dấu đỏ, miệng thì nói nhưng tay Lâm Lâm có chút nới lỏng ra.
Yên Tử: " Em đến đây là muốn nhận được sự đồng ý của ba mẹ chị. "
Lâm Lâm: " Rồi sao? Họ đồng ý nhưng tôi thì không! "
Yên Tử: " Chị... Còn bản hợp đồng thì sao? "
Lâm Lâm: " Trò trẻ con... "
Hoảng loạn, Yên Tử thật sự rất sốc. Là cô nghe nhằm hay là Lâm lão sư nói nhằm? Trò đùa sao? Cái gì mà không đồng ý? Có phải lại lừa mình nữa không? Đúng vậy, đúng vậy, chắc chắn là lừa mình rồi. Haha...
Yên Tử: " Chị đừng gạt em nữa, sự việc này em đã vượt qua rồi, chị... "
Lâm Lâm: " Gạt em sao? Vì sao lại gạt em? Tôi cũng chưa từng nói thích hay đồng ý bất cứ chuyện gì với em. Như vậy là gạt sao? "
Yên Tử: " Không đúng! Chị đã chấp nhận rồi, Lâm mẹ cùng Lâm ba cũng vậy, sao bây giờ lại trối chứ? "
Lâm Lâm: " Nực cười, đó là ba mẹ tôi nói, tôi cũng chưa hứa gì. Em đừng có suy bụng ta ra bụng người như thế. "
Yên Tử: " Chị sao có thể nói vậy... "
Lâm Lâm: " Tôi mệt rồi, mong là Tôn tiểu thư tự trọng! "
Tôn tiểu thư? Được, cái tên gọi thật hay. Bây giờ lại xa lạ tới mức phải dùng kính ngữ để nói chuyện.
Yên Tử: " Được rồi, chị nghỉ ngơi sớm. "
Yên Tử bỏ tay ra, cánh cửa ngưng một chút mới đóng lại. Bên trong có một người trầm tư, bên ngoài lại có một người đau khổ tột cùng.
Yên Tử: " Vì sao chị không thích em? " Thì thào hỏi một câu..
Lâm Lâm dựa vào cửa, hai mắt đăm chiêu không có tiêu cự. Nàng cũng không muốn nói ra lời đó với Yên Tử, nhưng nàng nghĩ, bản thân chỉ là cảm mến, là rung động nhất thời, đây không phải là yêu.
Cho nên, Yên Tử cho chị xin lỗi, em phải đối xử tốt với đám người Tô Hanh. Đừng buồn, chị không phải là không thích em, mà cái thích của chúng ta có lẽ thật sự là khác nhau.
Trở về phòng, Yên Tử ôm chân nằm trên giường. Bây giờ cô mới cảm thấy xung quanh lạnh lẽo đến vậy, lạnh đến nổi không muốn cử động, không muốn nói gì cả.
Mắt nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, thật sáng, thật rạng rỡ. Nhưng nó chỉ chiếu sáng được một vùng nào đó, còn lại vẫn là màu đen.
Trên tay truyền tới cảm giác đau nhức, lần nữa nhắc cho Yên Tử nhớ về những lời Lâm Lâm đã nói khi nãy.
Thật ra, chị ấy nói không sai. Mình chưa từng cùng chị ấy hẹn ước cái gì, chị ấy cũng không có nói muốn cùng mình đi đến tương lai. Vậy cớ gì bản thân lại một mực khăn khăn là người ta thích mình đây? Quá ảo tưởng, quá đa tình rồi...
Sáng mai mình liền đi vậy, có thể đây lại là quyết định đúng đắn. Có khi chị ấy sẽ tìm được một tình yêu mới, người đó là ai thì cũng không quan trọng. Chỉ mong người đó yêu thương chị ấy hết lòng là được rồi....
Nhìn lại thì mình cũng không ra gì, công việc còn chưa có, công tỷ của ba còn chờ mình ở phía trước. Chỉ có cái đa tình chứ chẳng có tí công danh gì xuất chúng. Chỉ có một tình yêu chân thành thôi thì chưa đủ, đều quan trọng vẫn phải đảm bảo lo được cho người mình yêu.
Trằn trọc đến gần sáng, Lâm Lâm xuống bếp rót một ly nước cho mình. Nhìn sang thấy phòng Yên Tử, hơi do dự một chút, nhưng cũng mở cửa bước vào xem.
Trên giường vẫn là hình bóng đó, đôi mày nhíu lại, có vẻ là ngủ không an ổn. Mền gối không có? Lâm Lâm mới sực nhớ ra bản thân thật sự quá vô tâm.
Nàng đi ra ngoài một lát rồi vòng lại, trên tay cầm theo bộ mền gối mới.
Nhẹ tay lấy ra cái balo của Yên Tử, thay vào đó là cái gối đầu mềm mại. Kéo mền đắp kín người kia lại, Lâm Lâm thoáng một chút trầm tư.
Lại một lần nữa vòng ra ngoài rồi trở lại, nhấc tay Yên Tử lên xem một chút. Các đốt ngón tay đỏ ửng, có xu hướng sưng lên, biết ngay trong lúc đó bản thân mình dùng lực quá mạnh.
Chậm rãi thoa một ít thuốc mỡ, băng bó lại một lần. Mắt nhìn người kia vẫn nhíu mày, nàng thoáng có một chút không nỡ.
Yên Tử! Chị không nên cho em hy vọng phải không? Như vậy là sao phải không?
____
Mọi người thấy ta chăm chưa