Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 18: Kháng Chiến Lâu Dài




Lâm Lâm : " Võ mồm thì không dám, nhưng đánh nhau thì có thể nghĩ lại. "
Bắt đầu đổ mồ hôi, Yên Tử đã tự thân trải nghiệm rồi, một lần khó quên. Nhìn là biết nàng thuộc dạng cao thủ võ lâm, là xuyên không đến đây sao? Chị em thất lạc của Lý Mạc Sầu?
Nhìn thấy ánh mắt dò xét mình từ trên xuống dưới của Yên Tử, Lâm Lâm chỉ hận không thể tẩn cô bất tỉnh ngay tại chổ.
Yên Tử: " Vậy chứ chị đến từ đâu? " Không phải Nga Mi thì cũng là Thiếu Lâm Tự, chẳng lẽ chị là Cái Bang môn phái?
Ặc..! Cái Bang?.... Muahahahahah..... thật..cười đến ngất xỉu.
Thấy Yên Tử cười đến méo mặt, hơi khó hiểu nhưng vẫn không quan tâm.
Lâm Lâm: " Tôi là tiến sĩ! "
Oành...
Sét đánh ngang tai
Yên Tử : " À...à... ra là thế! " Nói chị là võ sĩ thì tôi có thể tạm chấp nhận được. Tiến sĩ sao? Thật bất hạnh....
Ra khỏi lớp, Yên Tử thong thả đạp xe, miệng vừa lảm nhảm hát mấy câu.
Điện thoại trong túi rung rung, nhìn đến thì ra là ba nàng.
Yên Tử : " Uy? Ba ba? "
|Nha đầu! Về nhà sửa soạn một chút, tối nay ở phía tây quảng trường S có tiệc ra mắt dự án mới. Con đi tham dự giúp ba, ba hiện tại không trở về kịp, với lại mẹ của con vẫn còn đang mua sắm chưa thỏa mãn, vì thế đành phải nhờ con.|
Yên Tử : " Ui... ui. Liên quan gì đến con chứ? " Cô có biết gì đâu, ở đó nhàm chán muốn chết.
| Cái gì không liên quan? Con cũng sắp ra trường đến nơi, sớm muộn gì cũng sẽ tham gia, sẵn tiện gặp gỡ thêm nhiều nhân vật, học hỏi một chút đi. |
Yên Tử : " Nhưng.... " Con còn chưa ra trường mà.
| Không nói nữa, ba không nhận tấu sớ của con đâu. Mau về nhà chuẩn bị đi, ba mà biết con bỏ trốn thì liền cắt lương con. |
Nói xong cúp máy, Yên Tử khóc ròng.
Đành nén lệ chạy về nhà, đơn giản gọi điện mua một ít thức ăn nhanh, ăn xong mới lê lết đi lên phòng. Mở tung tủ quần áo ra, nhìn một loạt các loại quần áo của mình.
Đúng là, mấy cái buổi tiệc này không hợp với mình chút nào hết. Bây giờ biết mặc gì đây? Rờm rà không xong, đơn giản lại không được. Không lẽ quấn bao bố mà đi.
Tắm rửa, makeup, chọn giầy, lựa túi,...... tổng quá trình không có bao lâu, nhưng rơi vào tay Yên Tử thì lại kéo dài từ chiều cho đến tối.
Yên Tử chọn cho mình một cái váy trắng, thân váy dài hơn đầu gối một chút, chân mang cao gót đỏ, tay cầm một chiếc ví cùng màu. Trang điểm nhẹ, đừng hỏi tại sao, một người không bao giờ đi tiệc mà làm được vậy cũng xem như lột xác từ công công thành công chúa rồi. Ngó qua đồng hồ thấy gần đến giờ, Yên Tử xuống gara lấy xe tiêu sái rời đi.
Thụy Ân : " Lão đại, em không muốn đi mà, em ghét những nơi như vậy lắm. " Nàng khóc sướt mướt, lôi kéo cánh tay của Lâm Lâm.
Lâm Lâm: " Vậy thì để người khác đi, chẳng hạn như..... " Chán bắt chéo trên bàn trà, tựa người ra sofa, đảo mắt nhìn nhóm người Tô Hanh.
Lạt Tuyết: " Em nhớ mình còn giáo án chưa soạn, thật là già cả lẩm cẩm rồi, em về phòng trước đây. " Đừng có hòng lấn lướt em được lần này.
Chuyển mắt về phía Chi Thanh
Chi Thanh: " Allo? Allo? Ừ ừ... sao? Có chuyện gì? Ờ ờ...." Nàng chụp điện thoại đi ra cạnh cửa sổ điên cuồng nói.
Nhìn về phía Tịnh Lâm
Tịnh Lâm: " Ai da...tự nhiên đau bụng quá ta? Không xong.... không xong! Em phải đi họp cùng Tào Tháo đây. " Tịnh Lâm ôm bụng nhăn nhó, làm như thống khổ vô cùng chạy vào toilet, trực tiếp khóa cửa lại.
Thất vọng nhìn Hải Tình
Hải Tình: " Chị, chị nhìn em làm gì? Em không có đi đâu! Em bận tối, chị bây giờ có cầm súng ra áp giải em cũng không đi đâu. Chị nhờ Đại tỷ kìa. " em xin lỗi Đại tỷ, sau này sẽ chuộc tội với chị sau
Tô Hanh: " Tình à, cũng đã lâu rồi hai chị em mình chưa có tâm sự cùng với nhau ha. Đến, chúng ta về phòng hảo hảo mà nói chuyện đêm nay. " Cố ý nhấn mạnh chữ cuối, lôi kéo Hải Tình đi về phòng mình. Vừa nói vừa cười thắm thiết lắm, nhưng về phòng rồi chuyện xảy ra thì có trời mới biết.
Giỏi lắm tên họ Tiêu, em dám đổ trách nhiệm qua cho chị hả? Hảo, vào đây, chị sẽ lăng trì em cho em nát mặt.
Cuối cùng chỉ còn lại Thụy Ân với Lâm Lâm ở lại.
Lâm Lâm: " Không ai chịu đi vậy thì em.... "
Chưa nói hết lời, người bên cạnh đã ngã ngang bất tỉnh.
Lâm Lâm lắc đầu, nàng biết thế nào cũng vậy mà.
Xem ra hôm nay đành phải tự thân vận động mới mong cơm no áo ấm.
Lâm Lâm đi về phòng, chọn một cái đầm ôm sát màu đen, một đôi cao gót đen, ví da cũng đen, trang điểm hoa loa một chút liền lái xe rời đi.
Nghe tiếng cửa khép lại, Thụy Ân bật dậy nhìn.
May quá, chút nữa hù chết người. Được lắm mấy chị kia, dám bỏ lại em để lão đại chèn ép. Hôm nay không trả thù, em quyết không lấy họ Nhã.
....
______
Chút chuyện sau rèm....
Tôn ba ( hậm hực): Này! Sao ta chỉ xuất hiện có chút xíu vậy hả? Ít ra cũng phải miêu tả ta tiêu sái một chút chứ?
Y Y ( nhàm chán): Chi vậy? Ngươi xấu chưa đủ hay sao còn muốn ta quảng cáo cho bà con biết!
Tôn ba ( ôm Tôn mẹ nức nở): Lão bà ~~....., nàng ức hiếp ta..... oa oa oa
Tôn mẹ ( vuốt đầu hắn): Ngoan nè...., ngày mai em đưa chồng đi phẩu thuật thẩm mỹ chịu hông?
Y Y ( cười lớn): Ngươi đang gián tiếp chê lão công mình xấu đó à?