Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính) - Chương 10: Trấn nhỏ kỳ quái




“Ngày mai chúng ta lên trấn xem một chút đi.” Viên Hạo nói với An Bình. Bởi vì bọn họ ngày hôm qua nói có thể đi lên trấn bán dưa chuột, trên trấn dù sao so với nơi này cũng tốt hơn, hơn nữa còn có thể nhìn xem có xe về Đông Quản hay không, kỳ thực đây là không thể. Nhưng Viên Hạo trong lòng vẫn ôm một tia may mắn, không tận mắt chứng thực, cậu vẫn không thể hết hi vọng.

“Viên Hạo, tuy rằng trên trấn không xa, nhưng chúng tôi không biết dưa chuột này cậu có thể bán bao nhiêu tiền một cân, trước đây chưa từng thấy. Hơn nữa trên phố năng lực tiêu phí cũng có hạn, phỏng chừng cũng không bán được bao nhiêu.” Đúng là An Bình có chút bận tâm. Dưa chuột này quả nhiên là vật rất quý trọng, chỉ sợ bán không tốt thì cũng không sao, còn sợ rước lấy họa.

“Mặc kệ, dù thế nào tôi cũng hi vọng có thể bán chút dưa chuột, đổi một chút lương thực khác về ăn.” Đối với Viên Hạo bán dưa chuột không phải là quan trọng, chủ yếu là muốn đi lên trấn nhìn một chút.

“Cũng được, dưa chuột cứ ăn như vậy quá lãng phí, sớm muộn gì cũng phải bán đi. Như vậy đi, mai tôi cùng An Ý dẫn cậu lên trấn bán dưa chuột. Mấy người khác thì ở nhà làm việc. Thổ kim trứng vẫn có chút thu hoạch, các em mai tưới nước cho nó đi, xem nó có thể lớn thêm chút nào hay không. Quá nhỏ, còn chưa bằng một nửa trước đây.” An Bình là đại ca, hiển nhiên lời nói vẫn rất có trọng lượng, An Tâm muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không có hé răng.

Hôm sau trời còn mờ tối, An Bình liền đứng dậy, mang tới hai phần thực phẩm tổng hợp, kêu An Ý cùng Viên Hạo dậy chuẩn bị xuất phát, mấy người trong nhà thì để ngủ thêm chút nữa, chờ trời sáng thì dậy cũng được. Lại cầm hai trái dưa chuột cùng một túi dịch dinh dưỡng đặt lên bàn, là để cho ba người bọn họ bữa trưa cùng bữa sáng. Bởi vì Viên Hạo nói để dưa chuột ở ruộng bên kia, An Bình liền dẫn cậu qua bên đó lấy dưa chuột, để An Ý ở cửa nhà chờ hai người bọn họ. Đi tới một bên, An Bình cũng không có theo tới, mà nói với Viên Hạo: “Tôi ở đây chờ cậu, cậu đem dưa chuột ra đi.”

Viên Hạo đáp một tiếng, nghĩ rằng hẳn là An Bình không muốn biết bí mật của mình đi, vừa hay, cậu cũng không muốn để cho người ta biết cái không gian nhỏ kia của mình. Bước nhanh về phía trong cùng đồng ruộng, cậu ngày hôm qua chính là từ trên đó té xuống, nhìn thổ kim trứng dưới chân, cậu nhanh chóng trộm mấy cây, chuẩn bị cấy ghép đến không gian của chính mình, thử xem có thể sống được không, sản lượng thế nào?

An Bình rất quy củ mà đứng ở bên ngoài, cũng không có nhìn cậu, kỳ thực nếu như muốn xem, cũng không thể thấy rõ, quá xa, sắc trời lại tối. Viên Hạo hướng về phía trên bò vài bước, trời tối, căn bản không thấy rõ lắm, cậu tùy tiện tìm tảng đá làm yểm hộ, sau đó tiến vào không gian. Trước tiên đem mấy cây thổ kim trứng gieo xuống, lại tưới chút nước suối, sau đó mới hái một mẻ dưa chuột, ăn một bát cháo nóng còn sót lại. Cậu cũng không muốn ăn cái thực phẩm tổng hợp kia, cũng không muốn ăn dưa chuột, lại lấy một bình nước suối lớn, sau gần nửa giờ liền bò ra.

“Nhanh như vậy a. Cái này sợ là hơn mười cân đi.” An Bình tiếp nhận túi trong tay cậu, sau đó chia làm ba phần, ba người mỗi người cầm một phần, chậm rãi đi lên trấn. Lối ra khỏi làng kỳ thực rất bí mật, rẽ bảy tám lần rồi đi rất lâu mới ra ngoài được.

“Cậu trước đây có bán qua dưa chuột sao?” An Bình thuận miệng hỏi.

“Không có. Cậu giúp tôi bán đi, tôi không biết làm sao.” Lúc Viên Hạo ở nhà thật sự là chưa bán qua đồ nào, bởi vì chỉ cần đi bán, nhất định phải cầm tiền, mẹ cậu sợ cậu lén lút trộm tiền, vì vậy phàm là vật cần phải đi bán, đều là tự bà làm. Huống hồ nơi này cậu có chút không rõ ràng, muốn bán như thế nào, vẫn là nghe An Bình đi. Xem dáng vẻ này của An Bình, có lẽ là một người rất khôn khéo. Hơn nữa, cậu ở nơi này cũng chỉ có thể nghe An Bình.

“Ân, chúng ta trước tiên đi giám định đẳng cấp dinh dưỡng của dưa chuột một chút, sau đó dựa theo đẳng cấp mà định giá. Nhưng mà cậu phải có chi phí giám định dưa chuột, sau khi bán xong còn phải cho bọn họ chút tiền làm phí quản lý thị trường.” An Bình giải thích tỉ mỉ cho Viên Hạo.

Nghe xong mấy lời này, Viên Hạo lại thấy mất hứng thú, nơi này đều là như vậy? Bán một món ăn còn phiền toái như vậy, Viên Hạo không quá quen, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể máy móc đi theo họ. An Bình cùng An Ý cũng không hỏi nhiều, bọn họ đối với cái người đột nhiên chui ra này, còn có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng kỳ thực cũng không tiện hỏi, mà nếu như hỏi, cũng không biết nên hỏi cái gì? Niên đại của bọn họ cách nhau quá xa, bọn họ không thể tưởng tượng được địa phương mà Viên Hạo sinh sống. Ngược lại Viên Hạo đối với bọn họ không hề có ác ý nào, đồng thời còn cho bọn hắn một ít dưa chuột, còn hứa cho một ít hạt giống, người tốt như vậy, bọn họ mặc kệ từ đâu tới. Chỉ hi vọng sau khi có hắn, cuộc sống của mình có thể khá hơn một chút.

Một đường đi thật nhanh, trên đường rất hoang vu, không gặp qua người hay động vật nào. Đủ để nhìn thấy chỗ bọn họ sinh sống hẻo lánh như thế nào. Khoảng chừng sau hai giờ, liền tiến vào vùng ngoại thành, Viên Hạo nhìn thấy nhiều người hơn, trong lòng càng cảm thấy vi diệu. Nói đến năm anh em Ngũ gia, cậu còn tưởng rằng mọi người đều là con lai, bị kỳ thị, mới cùng nhau sinh hoạt. Trong gien của bọn họ hiển nhiên không phải chỉ hốn huyết một hai lần. Nhưng hiện tại cậu nhìn thấy người khác, hầu hết mọi người cũng tương tự như An gia, thậm chí còn có sự khác biệt mà màu do cùng màu sắc. Dọc theo đường đi, cậu tổng kết được có ba loại. Cũng may là mọi người còn nói tiếng phổ thông, xem ra thời đại này người Trung Quốc rất đông. Chỉ là cậu đối với mọi người vẫn là cổ nhân ngoại lai, không biết làm thế nào mới sinh tồn được đây?

Người đi trên đường rất nhiều, lại còn có người đi xem đạp, nhưng mà xe đạp đều có ba bánh, có thể chở hàng hóa được. Viên Hạo chính là đang kỳ quái làm sao chưa có mấy loại giống như ô tô liền nghe thấy nột trận ầm ầm truyền đến, cũng ngửi thấy được một cỗ mùi lạ. Ngẩng đầu nhìn lên, cằm thiếu điều rơi xuống, hóa ra nơi này ô tô đều chạy ở trên không trung. Chẳng trách không thấy xe chạy trên đất.

“Cẩn thận một chút, phía trước có nhà ga.” An Bình nhắc nhở Viên Hạo. Chẳng trách lại nghe thấy tiếng tiếng tàu, quả nhiên phía trước có một tòa nhà lớn, một tấm biển dựng lớn, mặt trên có hình ô tô, bên trong có một dãy nhà, có thể nhìn thấy một ít nhân viên công tác. Có một căn nhà khác có lẽ là chỗ đỗ xe, có chút hành khách đang đợi xe. Chỉ là xe đều đỗ ở nơi cậu không nhìn thấy, có lẽ là ở đằng sau đi. Cái phòng kia mình cũng khá quen thuộc, đại khái là có cái đường nổi, để hành khách vào xe. Kỳ thực bề ngoài ngôi nhà này, cậu vẫn có thể tiếp nhận được, cùng trí nhớ của cậu cũng không khác lắm, chỉ có điều nhà ở nơi này khá thấp, không có nhà cao tầng, cao nhất chỉ có ba tầng. Có lẽ là bởi vì xây nhà cao không tốt sao?

Viên Hạo kinh hỉ: “Chúng ta qua đó nhìn đi, có xe đến nơi nào?” Cậu theo bản năng nghĩ xem nơi này có xe đến Đông Quản hay không. Kỳ thực là không thể. Nhưng cậu vẫn cố chấp ôm một tia hi vọng.

“Cậu có ngân tệ sao?” An Bình nhắc nhở.

“Không có, nhưng bán dưa chuột thì sẽ có.” Viên Hạo đáp. Chỉ cần cậu có thể đi, không có tiền cũng không phải là chuyện to tát gì. Tuy rằng đến nơi này chỉ có một ngày, Viên Hạo vẫn biết nơi này dùng tiền là ngân tệ.

Tác giả có lời muốn nói: Hoa Hoa, cầu Hoa Hoa