Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính) - Chương 22: Ẩm thực quen thuộc




Về đến nhà họ liền nhìn thấy An Bình ngồi ở chuồng gà nhìn mấy con gà chạy khắp nơi, An Tâm nhanh chóng nói cho hắn hôm nay thu hoạch rất tốt, lại còn mua rất nhiều đồ ăn a. Viên Hạo đem dịch dinh dưỡng giao cho An Bình, An Bình biết đây là đồ ăn của hai huynh đệ hắn, tròng lòng vẫn rất là cao hứng.

“Mấy thứ trong ruộng của cậu ngại trừ dưa chuột, còn có mấy cái khác là gì vậy? Hơn nữa lại còn có ít thổ kim trứng, cậu khi nào thì trồng?” trong thời gian hai người kia đi ra ngoài, hắn đã sớm đi tham quan hết nơi này một lần.

“Thổ kim trứng kia, chính là ngày đem bán dưa chuột với các cậu thì ra xem, tôi nhớ lúc đó các cậu đã nói loại này đã sắp chết rồi, liền cấy ghép vào đây, xem có thể lớn thêm một chút vẫn tốt hơn.” Nói đến loại này, Viên Hạo quả thật có chút không tiện. Bất quá phải biết rằng mấy cây thổ kim trứng này thích nghi rất tốt, biết vậy lúc trước mang toàn bộ vào đây trồng.

“Sinh trưởng rất tốt, nếu lúc trước mang toàn bộ vào thì đã tốt rồi.” An Bình cảm thán.

“Em xem xem.” An Tâm vô cùng cao hứng, nếu như laoị thổ kim trứng trồng ở đây tương đối tốt, bọn họ có thể đem đi bán, cũng có thể cùng Viên Hạo ăn, không cần phải dùng tiền mua.

Mấy cây thổ kim trứng vốn héo vàng không thể sống nổi lúc trồng vào đây chỉ có mấy ngày, vậy mà giờ đây lại vô cùng tươi tốt, lá cũng thô to hơn rất nhiều, còn mọc ra mấy nhánh mới, chiếm hẳn một nửa mảnh ruộng, so với thổ kim trứng tốt nhất mà trước đây An Tâm từng nhìn thì còn to hơn mấy lần.

“Thật là tốt, mấy ngày nữa có thể thu hoạch rồi. Chọn xong loại, lần sau lại bán, An Tâm cẩn thận kiểm tra một lần, liền cao hứng tuyên bố.

“Thực sự là có thể trực tiếp chọn giống sao, ở đây nhất định có thể thu hoạch tốt.” An Bình vừa nghe nói xong, liên tục truy hỏi.

Kỳ thực Viên Hạo cũng muốn trồng lúa nước cùng lúa mạch, nhưng hiện tại mùa trong không gian lại không đúng lắm, hơn nữa, nếu như mà trồng được, cũng sợ không có máy móc để sát lúa, cũng không biết làm sao mà ăn được. Quan trọng nhất chính là, cậu lúc trước mang cho gà ăn chính là thóc thu hoạch kém chất lượng nhất mà ở nhà còn để lại, căn bản không thể làm hạt giống được, không biết là có thể trồng được hay không. Mặc kệ như thế nào, cậu cũng đều là muốn thử một chút, sinh trưởng được là tốt nhất, nếu như không sống được, cậu nhất định phải trồng thổ kim trứng, cuối cùng cậu cũng có thể ăn được loại này đi, hơn nữa lại là loại lương thực phổ biến.

“Đây là cái gì?” An Bình cùng An Tâm nhìn khoai lang cùng cây ớt, hai loại này bọn họ chưa từng thấy, nhưng bọn họ biết cải thìa, chỉ có đièu lớn lên tốt như vậy thì họ lại chưa từng thấy.

“Cái này là khoai lang, là loại thân củ sống trong đất, so với thổ kim trứng thì dài hơn, hơn nữa ăn ngon hơn rất nhiều. Lá ở phía trên cũng có thể ăn, nhưng không thể ăn toàn bộ, sẽ ảnh hưởng tới sinh trưởng của cây. Cây ớt có lẽ không có tác dụng gì đối với các cậu, hiện tại chúng ta không cần đến nó. Chỉ là chờ nó chín rồi thu hoạch thôi.” Viên Hạo không thể không phổ cập tri thức một lần.

Cây ớt này ở đây quả thực là rất vô dụng, cậu vốn rất thích ăn thịt lợn xào ớt, ớt cay da hổ, đặc biệt là tương ớt, nhưng rất tiếc lại không có cơm, những thứ này đều là vô dụng. Hiện tại không thể làm gì khác hơn là chờ chúng nó chín đỏ, trước hết đem nó cất vào kho. Khoai lang thì đúng là đồ tốt, chỉ cần ăn cũng rất dễ dàng no bụng.

Vừa nghe nói còn so với thổ kim trứng thì tốt hơn, hơn nữa cũng sinh trưởng giống như thổ kim trứng, An Bình cùng An Tâm vô cùng hứng thú nhìn khoai lang, Viên Hạo thì tiện tay hái một ít lá khoai luộc ăn với cháo, mỗi ngày ăn cải thìa cậu đều phát ngán rồi. Nhìn nơi bị bẻ gãy chảy ra chất lỏng màu trắng, An Bình cùng An Tâm hiếu kì tiến đến sờ soạng một chút, còn lấy một ít nếm thử. Lá khoai bọn họ cũng nếm thử một ít, biểu thị ăn thật ngon.

Ngày thứ hai, gạo hoàn toàn bị ăn sạch, thời điểm luộc thịt băm thổ kim trứng, An Bình cùng An Tâm chỉ tượng trưng nếm thử một ít, liền biểu thị bọn họ muốn ăn dịch dinh dưỡng, bởi vì những thực phẩm tự nhiên này vừa quý lại ít, bọn họ không dám ăn. Một người Viên Hạo ăn, cảm giác rất khó chịu, luôn cảm thấy có lỗi đối với bọn họ. Nhưng hai người bọn họ ăn dịch dinh dưỡng lại rất vui vẻ, Viên Hạo liền xào cho bọn họ một chút lá khoai lang. Tuy rằng thiếu dầu, nhưng vẫn thắng được tâm bọn họ, An Tâm nói thẳng là ăn quá ngon a, vật như vậy bọn họ chưa từng ăn qua, kỳ thực rau xào đối với bọn họ mà nói, thật sự là chưa từng ăn. Sau đó mấy ngày, Viên Hạo đều xào ít rau cho bọn họ, điều hòa khẩu vị cũng tăng cường thêm chút dinh dưỡng.

Thời đại này mọi người đều ăn rất đơn giản, phần lớn đều là thực phẩm tổng hợp, căn bản đều không cần dùng đến nhà bếp, rất nhiều nhà căn bản là không cần mua sắm đồ dùng nhà bếp, coi như là người ăn thực phẩm tự nhiên, cũng không cần xào rau, hết thảy đều là dùng luộc, mấy loại như rau xanh thì trực tiếp ăn sống luôn, chỉ thêm một chút gia vị vào. Dịch dinh dưỡng vì sao lại ăn không ngon, cũng bởi vì muốn duy trì dinh dưỡng nên không thể thêm quá nhiều gia vị, lại nói điều này cũng chỉ Viên Hạo cảm thấy khó ăn, người nơi này cũng sẽ không cảm thấy khó ăn, mọi người đều quen thuộc mùi vị này từ rất lâu rồi, giống như người Trung Quốc thích ăn cơm tẻ cùng mì phở, những thứ này đều là những đồ ăn rất bình thường, sẽ không ai có thể cảm thấy khó nuốt.

Kỳ thực món ăn quen thuộc của nhân loại, trải qua ngàn năm liền thay đổi rất nhiều, đã sớm không còn như Viên Hạo biết, huống chi cậu cũng chỉ quen thuộc với đông đảo khẩu vị của người Trung Quốc. Hiện tại đã sớm không có phân chia quốc gia, gien người cũng hỗn tạp nghiêm trọng, làm gì có nơi nào chỉ có khẩu vị Trung Quốc. Đồ ăn, đối với hầu hết mọi người, chỉ là một loại để duy trì thân thể khỏe mạnh, là một thủ đoạn đối phó với đói bụng. Đương nhiên được ăn đồ ăn thì cũng là một loại hạnh phúc đối với mọi người, ẩm thực văn hóa của Trung Quốc bác đại tinh thâm, thế nhưng đồ ăn nhanh cũng đang dần thay đổi sao?

“Tôi cảm thấy mảnh đất của cậu đặc biệt màu mỡ, các loại món ăn đều cực kỳ tốt” An Tâm vừa ăn vừa nói.

“Ân, đúng là như vậy. Bất quá cũng chỉ có từng ấy loại có thể nuôi sống chúng ta.” Viên Hạo yên lặng nhìn không gian, hiện tại cảm thấy có chút nhỏ. chỉ có vài mẫu, lại không thể gieo trồng toàn bộ, dù sao thì cũng phải chừa lại một chút chỗ trống, lại nói, dù đất màu mỡ đến bao nhiêu, trong thời gian dài cũng sẽ trở bên xấu.

“Nuôi ba người chúng ta vẫn là thừa sức, nhưng muốn trải qua những ngày tháng tốt chỉ sợ cũng không quá dễ dàng.” An Tâm đối với trồng trọt vẫn là chút kinh nghiệm, hắn đã sớm nhìn ra, mảnh đất này khoảng chừng là năm mẫu. Nếu như gieo trồng toàn bộ thổ kim trứng, thu vào cũng khá hơn một chút. Nhưng theo như hắn thấy ở phương diện ăn uống thì Viên Hạo tương đối soi mói. Viên Hạo không ăn dịch dinh dưỡng, đồng thời thỉnh thoảng còn phải có một chút thịt, quan trọng nhất chính là đều thích ăn những thứ quý hiếm, tỉ như mấy lại như gạo vậy, hắn khi còn bé từng ăn qua, phần lớn gia đình cũng không thường ăn những loại lương thực như vậy, quá đắt, ăn không nổi. So ra, mấy loại như thổ kim trứng vẫn được nhiều người ăn hơn. Có thể thường xuyên ăn thổ kim trứng đã là gia đình khá giả rồi.

Thói quen ẩm thực cũng là một vấn đề rất lớn, An Tâm bọn họ đều cảm thấy Viên Hạo ăn quá mức soi mói, kỳ thực Viên Hạo không phải là người soi mói. Nhưng nói tới ăn uống, cậu vẫn rất kiên trì tận lực ăn ngon, nếu như ngay cả nhu cầu cơ bản nhất của con ngời cũng không thể thỏa mãn, người sống thật không có ý nghĩa. Cậu không thể giống như An Tâm bọn họ, đối với ăn uống chỉ lấy no bụng là yếu tố đầu tiên. Kỳ thực điều này cũng không thể trách mấy người An Tâm, đối với những người thường xuyên đói bụng, có thể ăn no liền phi thường hạnh phúc.