của Thanh Tiêu.Một tiếng sau.Phòng hồi sức 705.Dực Thâm nhìn người thường ngày quậy phá khắp nơi,khó ai khi dễ giờ đây mặt mày nhợt nhạt,môi trắng bạch yên tĩnh nằm trên giường không chút cử động.Anh nhẹ nhàng sửa chăn ngay ngắn cho cô, Dực Thâm đau lòng cầm tay Thanh Tiêu toàn những vết thương chằng chịt.Tim đau nhói,anh hối hận rồi nếu anh không ép cô quay về thì sẽ không có chuyện như này xảy ra,cô sẽ không phải chịu đau bị dao kéo cắt xén,rạch may đủ vết.
Dực Thâm tự trách không ngừng tát liên tục lên mặt mình,bật khóc...Vì tình trạng Thanh Tiêu chưa chắc chắn ổn,nên sẽ có y tá chuyên nghiệp bên cạnh.Người chăm sóc Thanh Tiêu chính là Tạ Đình.Dực Thâm đã sai trợ lý sắp xếp cho cô nhóc này chăm sóc Thanh Tiêu.Tạ Đình đã đến từ lâu nhưng cô nhóc không vội bước vào,chỉ ngồi hàng ghế chờ cạnh cửa phòng bệnh.
"cạch "
Cửa phòng bệnh mở,Dực Thâm nặng nề bước ra ngoài.Tạ Đình đứng dậy bước vào:"tất cả nhờ cô!'.Không nhiều lời, cô gật đầu bước vào.
Hai tháng sau.
Tiết trời âm u, sương mù dày đặc.
Thanh Tiêu nằm trên giường bệnh đã hai tháng,hai tháng trôi qua cô vẫn giống như lúc ban đầu vừa được chuyển vào căn phòng này.Yên tĩnh nằm im trên giường.Dực Thâm trầm lặng vắt khăn ấm lau mặt Thanh Tiêu:"Tiêu Tiêu,hai tháng rồi em tính đùa giỡn tới bao giờ!,hôm nay trời có vẻ muốn mưa,em xem trời mưa thật khiến tâm trạng người ta thay đổi,mùa mưa em thích tới rồi,... không phải em thích đọc sách vào lúc trời mưa sao?!"Để anh đọc cho em nghe nhé...."
Dực Thâm đọc sách,bên cạnh Thanh Tiêu cả buổi sáng.Đến trưa có cuộc họp kí hợp đồng với tập đoàn trang sức đá quý Trạch Hích,Dực Thâm mới rời đi.
Dực Thâm vừa quay lưng rời đi, một ngón tay của Thanh Tiêu có một chút cử động.
"cạch "cách cửa khép lại,trong phòng chỉ còn một mảnh yên tĩnh.Mưa rơi tí tách bên ngoài,khiến người ta dễ chịu vơi bớt đi phần nào muộn phiền trong lòng.
_ Trụ sở chính HJR ( Thiên Quang) _
Đứng cạnh cửa sổ, toàn thành phố như thu nhỏ vào tầm mắt Dực Thâm, anh như một con sói cô độc lãnh ngạo khí chất tà mị một thân một mình tự lập nghiệp tự đi lên từ hai bàn tay trắng giờ đây anh đã đứng vững tại vị trí anh mong muốn.Dực Thâm trầm tư vân vê chiếc vòng cổ có phần cổ trong tay.Thư kí đứng phía sau đang không ngừng luyên thuyên báo cáo lịch trình.
"Tốt!, tiếp tục theo dõi ông ta!"
- Thẩm tổng cơm sắp nguội rồi.
- Tôi biết rồi,cậu ra ngoài đi.
- vâng.
Thư kí vừa ra ngoài,điện thoại trong túi rung chuông.Người gọi tới là Tạ Đình.Dực Thâm không khỏi nhíu mày lo lắng,vội vã nhận máy.
- Thanh Tiêu có chuyện gì sao?" Giọng nói không giấu nổi sự lo lắng của anh là Tạ Đình có phần ngưỡng mộ Thanh Tiêu.
" Thẩm tổng yên tâm,là chuyện tốt!,vào buổi chiều hôm nay chúng tôi vừa kiểm tra cho tiểu thư Tiêu cô ấy đã có dấu hiệu bắt đầu tỉnh lại!"
" Được,tôi biết rồi tôi sẽ qua vào buổi tối. Thông báo viện trưởng tối nay tôi muốn trao đổi với ông ấy một số chuyện!"
"Được,tôi sẽ thông báo cho ông ấy ngay!"
Ngắt máy anh vừa vui vừa sợ,vui vì cuối cùng cũng có một chút ánh sáng chiếu sáng,còn sợ là sợ tất cả chỉ là ảo giác.Hắn tự nhéo lấy mình một cái thật đau,rõ đau sắp chảy nước mắt. Nhanh chóng hoàn thành công việc còn lại sau đó tan làm sớm lái xe tới bệnh viện Đế Tiết.Vừa đậu xe Dực Thâm không nhịn nổi sự vui mừng bước chân cũng có phần nhanh hơn.
Tới phòng bệnh,Tạ Đình