Nằm trên sopha mệt mỏi đang bắt đầu tiến vào giấc ngủ.Thanh Tiêu có chút lo lắng.Tần Thiên từ nhỏ đã tiếp xúc nhiều áp lực cực đoan từ bố mẹ.Bố mẹ của Tần Thiên đều là những sát thủ chuyên nghiệp có tên tuổi trong giới,đến với nghề sát thủ vòng tròn chỉ toàn là chém giết chém giết quanh năm suốt tháng đến lúc giải nghệ vẫn không thể thoát khỏi vòng tròn chém giết.Chọn con đường này dĩ nhiên không thể tránh khỏi việc bị kẻ thù trả thù đuổi giết.
Tần Thiên cũng thuộc trường hợp bị trả thù vì cô nhóc là con của Tần Minh(Lanh)với Phương Dĩ(Khuy)cũng không thể thoát khỏi sự truy lùng của bọn máu lạnh giết người không chớp mắt.
Năm Tần Thiên vừa làm sinh nhật tròn bốn tuổi cùng bố mẹ trên đảo hoa lệ SIulan,một Tần Thiên hồn nhiên ngây thơ phải tự chính mình tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình nhóm sát thủ máu lạnh lấy mạng bố mẹ trước mặt bản thân không làm được gì chỉ biết bịt miệng ngăn tiếng la hét của chính mình trốn vào mật thất lẩn trốn khỏi sự truy sát diệt cỏ tận góc của bọn sát thủ.
Sư phụ cô nhận được tín hiệu cầu cứu của bố mẹ Tần Thiên liền sai người đến viện trợ trong đó có Thanh Tiêu vì vị trí phát tín hiệu cầu cứu ở trên một hòn đảo cách đất liền rất xa,các sát thủ khác đều không ở gần trong bán kính cầu cứu chỉ có trụ sở của Sư phụ đặt gần đó cũng phải đi mất một tiếng lúc nhóm của Thanh Tiêu tới được vị trí cầu cứu thì chỉ còn lại một đống lộn xộn,xác sát thủ ngừng thở nằm la liệt trong đó có bố mẹ Tần Thiên không ít sát thủ hạng S bị bỏ mạng.Chắc chắn có khoảng gần năm mươi sát thủ hạng S,SS,AA tới nếu không với trình độ của sư huynh với sư tỷ đám tôm tép này không thể dễ dàng lấy mạng sư huynh sư tỷ cô như vậy được.
Thanh Tiêu phải tự tay mình vuốt mặt cho sư huynh sư tỷ đã dạy dỗ mình.Hận thù luôn là thanh kiếm bén nhọn chí mạng lôi cuốn con người rơi vào trạng thái mạnh mẽ,sẵn sàng hành động dù biết đi sẽ không có ngày trở.Tần Thiên may mắn thoát chết lần này nhưng không có nghĩa lần sau cũng may mắn như hôm nay Thanh Tiêu cùng Sư phụ luân phiên dạy Tần Thiên toàn bộ chiêu thức lấy mạng người khác như thế nào.
Mười năm sau,có thù phải tất báo Tần Thiên vừa tròn mười bốn tuổi xin phép sư phụ.Một thân một mình quang minh đại chính tiến vào hang ổ bọn sát thủ mười năm trước lấy mạng toàn bộ những kẻ đã sát hại bố mẹ.Toàn bộ trụ sở đều bị Tần Thiên tỉ mỉ cài boom cho nổ tung tan nát thành một đống hoang tàn đến mức cả giới sát thủ đều chấn động trước đống đổ nát trước mặt.
Tần Thiên là cô gái rất mạnh mẽ,có thù tất báo nhưng ngoại trừ trẻ em cô nhóc rất biết khoan dung không lấy mạng đây cũng chính là quy tắc làm việc của cô không đụng tới trẻ em.Cha mẹ bọn chúng gây ra thì để cha mẹ chúng gánh trẻ
em vô tội không nên lôi chúng vào đống rắc rối
lấy tiết canh người khác để thăng cấp.
"Cạch!"Cửa phòng mở ra.
“Tiêu Tiêu!”
“Cha?” Hạ Đường Quân gật đầu nhẹ,ra hiệu:
“Họp!”
Thanh Tiêu gật đầu.Mở tủ lấy chăn đắp cho Tần Thiên rồi nhẹ nhàng cầm tài liệu đóng cửa phòng đi họp.
“Con bé về rồi à?”
“ALen trở lại,Kim Ngư cho rút!”
“ALen?” Hạ Đường Quân nhíu mày.
"Vâng!"Thanh Tiêu có chút lo lắng đáp.
“Lẽ nào hắn muốn thống lĩnh trụ sở OEH?”
“Con không rõ,Tần Thiên có vẻ rất mệt mỏi chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra mà Thiên Thiên không nói với chúng ta biết.”
Tiêu Tiêu thở dài.
“Cứ để con bé tự nói!”
“Con biết rồi!”.
Năm phút sau.
Phòng họp.
“Chủ tịch,chủ tịch!”
“Chủ tịch!”
“Ừm mọi người ngồi xuống đi!”
Thanh Tiêu xem thời gian:“Chiết Linh đóng cửa!”
“Cạch!”
"Hôm nay chúng ta họp về điều gì mọi người đều rõ hết rồi đúng không?"Hạ Đường Quân nghiêm túc lên tiếng.
Mọi người đều im lặng gật đầu.
"Ai phát hiện gì mới cứ