Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 485





Lý Lộ Từ lo lắng nhìn An Nam Tú.
- Thần khí này rất lợi hại, nếu như là Tô Mạc Già nắm giữ nó, thì có chút phiền toái.
Thần sắc của An Nam Tú tựa như mặt biển bình lặng phía trước.
- Có lẽ cùng đẳng cấp với Nguyệt Bình của tôi.
- Phiền toái nhỏ?
Lý Lộ Từ không tin, lần trước đụng tới Tô Mạc Già, An Nam Tú không hề sử dụng cấm thuật, triệu tập bản thân mình mười năm sau lại, nếu như hiện tại Tô Mạc còn giữ thần khí này, thì không chỉ là phiền toái nhỏ nữa rồi.
- Khi vừa mới gặp anh, đến cả việc sử dụng mấy cái tia chớp kia cũng phải dùng hết sức mình, nhưng đối với Đại hiền triết thần thuật sư mà nói, sức mạnh không phải là thứ quan trọng nhất, tôi chỉ cần không chế cho tinh thần của mình thích ứng với cơ thể, là có thể phát huy được sức mạnh cực lớn... Tuy rằng hiện tại tôi không thể đạt đến trạng thái như khi ở Thiên Vân Thần Cảnh, nhưng tổn thương của cơ thể đối với Thần đồ cũng gây đả kích trí mạng cho quá trình chiến đấu. Tô Mạc Già nắm được thần khí này, thì uy hiếp không lớn.
An Nam Tú rất bất mãn vì không ngờ Lý Lộ Từ lại xem thường mình.
- Tô Mạc Già vẫn còn là thần thuật sư?
Thật ra lúc này Lý Lộ Từ chỉ muốn cường điệu sự lợi hại của kẻ thù, bảo An Nam Tú không được khinh địch, điều hắn hoài nghi là cho dù An Nam Tú biết rõ sự lợi hại của đối phương, nhưng vẫn là cái kiểu tự cho là đúng này thôi.
- Đến cấm thuật cô ta cũng không nắm được mấy cái, vậy mà cũng được coi là thần thuật sư sao?

An Nam Tú cười nhạt.
- Bản chất thì cô ta vẫn chỉ là Thần đồ, hoàn toàn không phải đối thủ của Thần thuật sư.
Bởi vì An Nam Tú cố chấp với thành kiến coi thường kẻ thù không cần lý do rồi.
- Kinh nghiệm chiến đấu của anh quá ít, phải học tập thêm mới được, cẩn thận quan sát bọn tôi chiến đấu đi.
Nói xong, An Nam Tú dùng một phép phong bế đưa Lý Lộ Từ lên cao.
Lý Lộ Từ lơ lửng trên không trung, càng kinh hãi hơn khi nhìn mái tóc dài vô biên vô hạn kia của Kiều Niệm Nô, cho dù hắn đứng thẳng trên không trung, nhưng cũng không thể nhìn hết biên giới của nó, hoặc mặt biển là một mảng đen thui, màu sắc cũng không khác mái tóc là mấy, làm cho người ta có cảm giác mái tóc của Kiều Niệm Nô đã bao trùm khắp biển rộng.
Bóng dáng nhỏ bé của An Nam Tú lại càng trở nên nhỏ bé hơn trước biển rộng, giống như một bông hoa nhỏ giữa biển, có thể bị nhấm chìm bất cứ lúc nào.
Bóng dáng Kiều Niệm Nô cũng đã mất hút, biến mất không thấy.
Tận mắt thấy Kiều Niệm Nô như bị chìm vào bên trong đám tóc, mặt biển không còn nhìn rõ màu sắc nữa, Tú Tú đột nhiên vọt lên cao, An Nam Tú vung quyền trượng, bao bọc mình và Tú Tú trong vòng khí xanh lam.
Lý Lộ Từ đoán rằng đây là chiến thuật chiến đấu cơ bản của thần thuật sư, vừa có thể bao vây kẻ thù, vừa có thể tự bảo vệ mình, cũng giống như xung quanh cơ thể của Thần đồ luôn tràn ngập một tầng sinh khí vậy.
Kiều Niệm Nô biến mất trong nháy mắt, giờ lại xuất hiện.
Một luồng khí làm chấn động cả mặt biển, từng luồng từng luồng tóc như bóng quái thú, như là bàn tay vô hình bay lượn trên không trung với những hình thù khác nhau.
Kéo dài kéo dài, càng dài càng rối.
Mỗi bó tóc biến thành một quân sĩ cầm trong tay thanh đao, súng trường, kiếm sắc, trên người họ không mặc áo giáp, mà là tóc lưu động.
Cũng có cả ngựa lớn cao to như kỵ binh, hay là tay cầm cung dài, hay là cây thương dài tới mười mét, tất cả đều hướng về phía An Nam Tú mà công kích.
Lý Lộ Từ thấy mình dường như đang ở trong chiến trường của thế giới cổ đại, hiu quạnh tiêu điều, gió biển đằng đằng sát khí.
Trong trận chiến không bờ không bến này, quả cầu lam bảo vệ An Nam Tú trong nháy mắt đã bị luồng khí đen kia bao phủ, vô số võ sĩ người trước ngã xuống người sau lại tiến lên, thiên binh vạn mã di chuyển không ngừng.
Lý Lộ Từ nghe không rõ tiếng ngâm xướng của An Nam Tú, nó dường như xuyên thấu cả binh mã và luồng khí đen kia, quanh quẩn giữa biển.
Trong nháy mắt, từng cột lửa từ trên trời giáng xuống, điên cuồng mà cắn nuốt đám binh mã đang vây quanh An Nam Tú.
Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm, đánh nhau thế này thật có chút dọa người mà.
Ngay từ đầu những cột lửa đó có thể ngay lập tức cắn nuốt đám binh mã đen kia, nhưng dường như đám binh mã đó rất nhanh đã được chỉ huy để né tránh tất cả, tả xung hữu đột quanh An Nam Tú, có hai giáp sĩ to lớn va chạm vào nhau đã biến thành một giáp sĩ vô cùng to lớn tiến đến trước mặt An Nam Tú, cho dù cột lửa nóng bỏng có quét đến, cũng không thể ngay lập tức mà tan thành tro bụi.

Từ xa lại có thêm một con ngựa lớn cao chừng mười mét, phụt lên nước biển, có ý định dùng nước để dập tắt lửa.
Rất nhanh sau khi cột lửa giết hàng ngàn binh mã, dáng vẻ bệ vệ tiêu tan, dần dần vây quanh lấy An Nam Tú, mà những binh mã kia cũng không hề dừng lại, những tổn thương khi nãy căn bản là không hề nhẹ.
Lý Lộ Từ có vẻ đã hiểu được sự lợi hại của Kiều Niệm Nô, đây chẳng phải là võ thuật cổ kết hợp với vũ khí hiện đại cùng chiến đấu sao? Xem ra Tạ Linh chế tạo ra thứ phi thường này trước mặt Kiều Niệm Nô căn bản là không chịu nổi một đòn.
Đám ngựa đen lại kêu ầm ĩ, đao thương kiếm phổ thi nhau chém tới, tiếng áo giáp va chạm vào nhau leng keng, trong nháy mắt trông như tiếng hòa tấu của một đám hỗn chiến, cuối cùng cột lửa cũng biến mất, không còn cái gì che chắn, An Nam Tú nhanh chóng bị bao vây.
Trên không trung, một tia sáng chợt lóe lên, An Nam Tú đạp lưng Tú Tú, thần sắc bình tĩnh lại xuất hiện, di động đột phá trong nháy mắt đã khiến mái tóc của cô hơi lộn xộn.
Sau khi cảnh binh mã va chạm nhau trên biển qua đi, rốt cục kẻ thù đã biến mất, binh mã trước mặt đã thưa thớt hơn, chỉ có điều là cái đầu cũng đã to gấp đôi, gấp ba, thậm chí cao như người khổng lồ mấy chục thước đứng sừng sững trên mặt biển.
Dây xích trên tay An Nam Tú phát ra từng luồng sáng, cô xuất ra từng chiêu từng chiêu, những đạo cụ khác nhau, lần lượt biến mất trên mặt biển.
Đợi Lý Lộ Từ nhìn rõ kia là cái gì, lập tứ mở to hai mắt nhìn.
Ba con kiến, An Nam Tú gọi những món đồ chơi đó là Lý Lý, Lộ Lộ, Từ Từ, những thứ mà khi cô cùng với Lý Lộ Từ đã lấy được khi chơi ở cửa hàng.
Lắc lắc một cái, con gấu teddy dáng vẻ ngây thơ, lông dài ngoằng ra trông như con sâu róm thật ghê tởm.
Con gà trống màu vàng không có chân, con vịt mang theo một đám vịt con.
Còn có vô số các món đồ chơi khác, điểm tương đồng của chúng là, toàn bộ đều là những món đồ chơi làm bằng lông, toàn bộ đều là những con vật nhỏ.
Lý Lộ Từ không biết An Nam Tú mua nhiều đồ chơi như vậy từ khi nào, giờ tất cả đều được cô mang ra để trên mặt biển.
Những món đồ chơi đó bị đặt trên mặt biển, giống như là đang sống lại, điên cuồng chạy khắp bốn phương tám hướng.
Con kiến chạy nhanh ngang với ô tô, con gà trống không cánh nhưng cũng nhanh như chớp, con vịt mang theo cả một lũ vịt con đồng tâm hiệp lực cũng chạy đi tứ phía như ngựa bốn chân.
Con gấu Teddy như cưỡi trên sâu lông, sâu lông nhiều chân, chạy còn nhanh hơn cả khủng long bốn chân.
Lý Lộ Từ trợn mắt há hốc mồm, những giáp sĩ kia, những kị binh kia, người lớn ngựa lớn không biết đã chạy tới phương nào, một lát sau, lại điên cuồng kêu lên ầm ĩ, An Nam Tú không để ý là chúng đang thống trị cả bầu trời, bắt đầu khí phách bão bùng đuổi theo những món đồ chơi làm bằng lông.
Nhưng những món đồ chơi này có năng lực tránh né kinh người, chúng không lớn, nên đi lại nhanh như gió, né tránh tự nhiên, vui vẻ bên binh mã.
Vô số binh mã va chạm cùng một chỗ, chúng va chạm cùng một chỗ như vậy chỉ có một hậu quả, là sẽ tiếp tục to lên, chỉ có điều chúng càng to lên, thì khả năng chặn đánh được những món đồ chơi kia càng khó.
- Chỉ cần lực khống chế đủ mạnh, tôi có thể điều khiển toàn bộ đống đồ chơi này, khiến chũng có thể né tránh một cách chính xác. Tôi không thể phóng ra Thần thuật mang tính công kích trên diện rộng, cho nên phải lấy việc khống chế tinh thần mình để chiếm ưu thế.
An Nam Tú vẫn còn có thời gian để giải thích cho Lý Lộ Từ.

- Chiến đấu luôn đơn giản như vậy, phải né tránh thì mới có cơ hội phát huy năng lực chiến đấu.
- Đồng thời nhất định phải chú ý bình tĩnh quan sát, binh mã cứ va chạm như vậy sẽ càng trở nên hùng mạnh hơn, trên thực tế thì đây chỉ là hiện tượng, chỉ cần chú ý quan sát một chút, chúng va chạm như thế cũng sẽ tạo nên thương tổn, hai giáp sĩ hợp lại thực ra lại nhỏ hơn là một người.
An Nam Tú giẫm giẫm dưới chân Tú Tú.
- Tôi đã biết là thế nào để phá giải hiệu quả thần thuật này, người này căn bản không biết cách để phát huy toàn bộ lực lượng.
Sáu chân và hai càng của Tú Tú bơi ra phía ngoài, thân thể lắc lư lảo đảo nhưng vẫn bị An Nam Tú giẫm lên vững chắc.
Chân và càng của Tú Tú như là lưỡi dao sắc bén không gì phá nổi, hướng về phía binh mã trên biển mà công kích.
Cái kìm ở một càng của Tú Tú mở ra, cao chừng hơn bốn mươi mét, hướng thẳng về phía người không lồ kia mà đập, kết quả là người kia không kịp trở tay nên đã bị càng của Tú Tú đặp vào, vỡ ra làm nhiều mảnh, rồi tan thành tro bụi.
Một lát sau, tất cả binh mã đều bị chân và càng của Tú Tú chém chết.
An Nam Tú vẫy tay một cái, những món đồ chơi kia đều trở về, bị cô thu vào sợi dây xích trong tay.
Mặt biển được tĩnh lặng một lát, sau khi Lý Lộ Từ biết được cách An Nam Tú phá giải thần thuật này, trên biển xuất hiện hai khoảng trống sâu thẳm.
Khoảng trống không biết bao nhiêu mét, đen thui mà sâu thẳm, như thể là hai vực sâu bị xé rách trên biển, lại không thể nhìn thấy nước biển ở bên dưới, dường như là nối liền với một hế giới bên ngoài.
Ở giữa hai khoảng trống hiện lên một ngọn núi nhỏ, một vết nứt nhỏ trên núi làm nước tràn ra, Lý Lộ Từ nhìn kinh hãi, không ngờ là một khuôn mặt người rất lớn.
Một khuôn mặt rất lớn hiện ra trên mặt biển, Lý Lộ Từ nhìn trước nhìn sau, khuôn mặt đó trải dài trên biển đến cả nghìn mét, làm cho người ta sởn tóc gáy, thậm chí là hồn bay phách lạc mà bỏ mạng.
- Không kịp nữa rồi, làm gì còn phải giãy dụa.
An Nam Tú cười lạnh một tiếng, Tú Tú bay lên trên không trung, trong mắt lóe lên một ánh hòa quang.
- Chờ làm triệu hoán thú của ta đi.