Vợ Tôi Là Sát Thủ

Chương 69




Người đànboong từ trong xe bước ra, toàn thân là một cây vest trắng, tóc vuốt keo hình như vừa từ bữa tiệc tối nào đó.

Gương mặt ma mị được ánh trăng chiếu vào mang theo cảm giác man rợ khó tả, đôi mắt thâm hiểm cùng một luồng hơi lạnh bao quanh bốn phía.

Tịch Nguyên khi nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông kia thì có chút hoảng hốt sau đó là vô cùng tức giận.

Cô tức giận mắng: “ Nguỵ Thanh Trạch!Cái tên điên,phá của! Bảo bối của tôi mà anh dám lái kiểu như vậy sao?”

Thảo nào cô cứ thấy cái căn biệt thự di động kia có chút quen mắt. Chiếc BMW XM mà cha tặng năm ngoái, cô cưng như trứng hứng như hoa mà anh ta dám làm như thế.

Tưởng ai chứ cái tên điên này thì với phong cách lái xe vừa rồi cô chẳng lạ lẫm gì nữa.

Nguỵ Thanh Trạch tặc lưỡi: “ Chậc… Darling~em từ chối đi ăn cùng anh để chơi cái trò nhàm chán này à?”

Hừ! Đi ăn với ăn với anh chẳng thà tôi nhảy xuống sông bắt cá cũng thấy vui hơn nhá!

Hạ Phong cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này có chút không bình thường còn có Tịch Nguyên vừa nói đó là xe của cô ấy.

Tịch Nguyên làm sao có thể tự mua được một chiếc xe đắt đỏ như vậy.

Anh cảm thấy ganh tị với người đàn ông trước mặt này, đã từng gặp qua một lần, cảm giác giữa hai người họ là một mối quan hệ thân thiết.

Lẽ nào…cô thật sự có người trong lòng…chắc không phải là anh ta chứ?

Mắt Hạ Phong xẹt qua một tia u ám khó phát hiện, anh cẩn thận quan sát.

Tịch Nguyên biết đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão nên vội lên tiếng: “ Sao nào? Không phải tự nhiên mà anh đến đây đâu nhỉ?”

Ánh mắt Nguỵ Thanh Trạch giễu cợt nhìn sang Hạ Phong rồi nói: “ Darling~dĩ nhiên là tới đón em về rồi! Cũng không thể để em ăn nhờ ở đậu nà người ta mãi!”

“ Tất nhiên, nếu em không theo anh về thì cũng được thôi! Không sao cả…”

“ Im miệng!! Tôi theo anh về là được chứ gì?” Tịch Nguyên vội cắt ngang lời. Cô biết với bản tính của tên này thì không đơn giản là không sao cả. Nhiệm vụ chưa được hoàn thành thì tính mạng Hạ Phong còn nguy hiểm. Tịch Nguyên chỉ còn mỗi cách này để bảo vệ anh.

“ Không được! Tôi không cho phép anh đưa cô ấy đi đâu cả.” Hạ Phong giữ chặc lấy cổ lay cô.

“ Ha! Người của tôi,tôi đến lấy lại mà còn phải hỏi ý anh sao? Hả?” Nguỵ Thanh Trạch vô cũng bình thản dựa vào cửa, hình như anh ta đang quan sát phản ứng của Tịch Nguyên.

Nguỵ Thanh Trạch cố ý nhấn mạnh ba từ ’ người của tôi ’ khiến tim Hạ Phong thắt lại, khí tức lạnh lùng lạnh tức toả ra nhanh chóng, gương mặt không chút biểu cảm.

“ Xin lỗi! Tôi…vẫn sẽ đến công ty anh làm việc. Nhưng chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một nhà hình như…không được tốt cho lắm.” Tịch Nguyên nói rồi buông ta Hạ Phong ra, cô từng bước từng bước đi về phía đối diện.

Đâu phải ai cũng đủ can đảm để nói hết ra những chuyện mình đang nghĩ trong lòng. Đôi khi im lặng cũng là sự lựa chọn đúng đắn nhất…!!

Đây là quyết định của cô, anh làm sao ngăn được. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh đã đánh mất đi người anh thương, cô ở đối diện nhưng anh lại thấy xa vời đến nhường nào. Một lời cũng không thốt lên được…bởi vì quyết định của cô…anh có thể nói gì đây?

Tịch Nguyên gượng gạo nở một nự cười với Hạ Phong,vì ngoài như vậy ra cô chẳng biết phải làm gì nữa.

Giờ phút này, Tịch Nguyên chỉ mong anh căm ghét mình nhiều hơn. Ngay cả khi lời tỏ tình bị từ chối anh vẫn dịu dàng nói ’ Anh sẽ đợi em.’

Sao lại có một người tử tế đến đau lòng như vậy chứ?